Vài chục Hồn Tu Bạch Nguyệt Tộc thi triển thân pháp ẩn mình, mỗi một lần xuất hiện đã đến bên cạnh chúng đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo, Hồn Lực tấn công…
PHỐC…
PHỐC…
PHỐC…
Không ít nữ đệ tử trọng thương phun máu, Cách Hồn Y ngăn cản được phần nào uy lực, bằng không dưới sự chênh lệch giữa lực lượng Linh Hồn các nàng không chết cũng trở thành người thực vật rồi.
“Toàn bộ đệ tử chưa đến Tiên Vương mau về Đảo!” Độc Cô Ngạo Tuyết thấy tình cảnh này nghiêm túc quát lên.
“Hừ, đánh với chúng ta còn dám phân tâm?” Bạch Nguyệt Vật cùng Đồ Huy cười lạnh.
Hồn Lực phun trào, Bạch Nguyệt Vật thi triển một chiêu Bạch Nguyệt Ấn.
Cùng lúc với hắn, Đồ Huy hung hăng đánh ra Đồ Ma Kim Đao Ảnh…
Hai loại công kích mạnh mẽ trong cùng cấp đồng loạt trấn xuống Độc Cô Ngạo Tuyết, một Hồn một Tiên…khó phòng ngự vô cùng.
“Kiếm Vực!”
Đứng trước hai loại thế công, Độc Cô Ngạo Tuyết ầm ầm bùng nổ Kiếm Vực, nghiền ép một vùng không gian.
“Phá Hồn Thức – Phá Lực Thức!”
Hai Kiếm cùng lúc trảm ra, dứt khoát mà vô tình chém nát hai loại công kích.
“Muốn ta tập trung chiến đấu? tử kỳ của các ngươi đã đến!” Độc Cô Ngạo Tuyết thản nhiên tuyên bố, Kiếm Vực nhanh chóng khóe chặt lấy hai người.
“Ha hả!” Bạch Nguyệt Vật cùng Đồ Huy bất chợt cười lên điên cuồng, hai tấm Ngọc Bội đồng loạt xuất hiện trên tay hai người bọn hắn, sau đó bớp nát.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc đó, hai cổ lực lượng mênh mông bá khí gào thét từ Ngọc Bội gào thét mà ra, trực tiếp đối kháng chính diện với Kiếm Vực của Độc Cô Ngạo Tuyết, thậm chí có chút dấu hiệu nghiền ép Kiếm Vực của nàng.
Ánh mắt Độc Cô Ngạo Tuyết co rụt lại.
“Mỹ nữ đi chết!”
Bạch Nguyệt Vật cùng Đồ Huy nhân lúc Độc Cô Ngạo Tuyết đang mất tỉnh táo, hung hăng công kích.
KENG…
Trúc Kiếm ngăn cản trước mặt đón lấy công kích, Độc Cô Ngạo Tuyết bị đẩy lùi vài trăm bước giữa không trung, sắc mặt nghiêm túc: “Vực?”
Lực lượng bên trong hai tấm Ngọc Bội kia vậy mà là một loại Vực khác, đã có kẻ phong ấn khí thế từ Vực của mình vào Ngọc Bội để Bạch Nguyệt Vật và Đồ Huy sử dụng.
“Chẳng lẽ là nhân vật cấp cao nào đó của Săn Ma Điện?”
Độc Cô Ngạo Tuyết không dám xem thường, nàng không nghĩ ưu thế Kiếm Vực của mình đã bị mất sạch.
Kẻ có thể phong ấn lực lượng từ Vực vào ngọc bội, lại không gây ảnh hưởng đến Đồ Huy và Bạch Nguyệt Vật cho thấy khả năng chưởng khống Vực của kẻ này cực kỳ khủng bố, thậm chí không kém hơn Đại tỷ của nàng.
Nhân vật như vậy, Độc Cô Ngạo Tuyết liên tưởng đến thành viên cao tầng Săn Ma Điện là có căn cứ, chỉ bất quá chưa biết là ai mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt Độc Cô Ngạo Tuyết nghiêm túc sau lớp mặt nạ, Đồ Huy cùng Bạch Nguyệt Vật đắc ý dương dương.
Ngọc Bội kia là do chủ nhân giao cho bọn hắn phòng thân khi nghe tin Bồng Lai Tiên Đảo có người sử dụng Vực.
Lúc này quả nhiên đại triển thần uy, phát huy công hiệu mấu chốt.
“Để xem ngươi lấy cái gì để kiêu ngạo trước mặt chúng ta?” Bạch Nguyệt Vật cùng Đồ Huy hưng phấn nói.
Độc Cô Ngạo Tuyết diện mục lãnh tỉnh, Trúc Kiếm trong tay nhẹ nhàng huy động, như tiên tử đạp không mà đến, liên tục trảm ra hai kiếm.
Phá Không Thức…
Hai trảm xuyên thấu hư không, Đồ Hoàng cùng Bạch Nguyệt Dương chật vật né tránh.
Hai đối một, ba người nhất thời khó phân thắng bại…
…
“Tức chết Manh Manh!”
Đình Manh Manh bực mình giậm chân, Nghịch Sinh Pháp Thân đã hàng lâm phía sau cơ thể, nhưng đối thủ của nàng lại trơn trượt như cá trạch, hai người rõ ràng đạt thành một loại ăn ý không đếm xỉa đến nàng.
Chính là Đồ Lão và Bạch Nguyệt Liệt, hai tên cáo già nhất của hai thế lực…lại liên thủ đối chiến một tiểu cô nương…
Hai người biết Đình Manh Manh rất mạnh, một khi toàn thịnh ra tay hai người chưa chắc là đối thủ.
Vì lẽ đó, hai người lại quyết đoán cầm chân Đình Manh Manh, chờ các trận chiến khác có được kết quả rồi mới ra tay, hai người tự tin các trận khác sẽ đại hoạch toàn thắng.
Đơn giản vì số lượng Vương quá mức chênh lệch.
Chỉ cần cho bọn hắn thời gian, thắng bại đã nằm trong tầm kiểm soát.
Chính vì thế mà đứng trước thế công thô bạo của Đình Manh Manh, hai lão già đâu có ngánh kháng chống lại? ngược lại bọn hắn liên tục vừa đánh vừa lùi, một mặt vừa tiêu hao lực lượng của Đình Manh Manh, một mặt chờ đợi chiến thắng trên các mặt để vây công lấy nàng sau đó cũng không muộn
RẦM…
Nghịch Sinh Pháp Thân lại một chân dẫm xuống, hai người nhanh chóng thi triển thủ đoạn phòng ngự, sau đó cấp tốc lui nhanh.
“Manh Manh không chơi cùng các ngươi!” Đình Manh Manh bực mình, nàng chuyển mục tiêu sang công kích đám trưởng lão Bạch Nguyệt Tộc.
“Bạch Nguyệt Chưởng!”
“Kim Lung Kết Giới!”
Thấy Đình Manh Manh xoay chuyển mục tiêu, hai người vội vàng toàn lực công kích lấy nàng.
“Chết!”
Đình Manh Manh chỉ chờ có thể, một chân dậm nát hư không quay đầu, tung ra liên tục hai đấm dữ dội, Nghịch Sinh Pháp Thân cũng phối hợp cực kỳ tung đấm.
Nhưng mà đứng trước phản kích của nàng, hai tên trưởng lão lại bất chợt thu tay xoay người bỏ chạy.
ĐÙNG ĐÙNG…
Hai quyền của Manh Manh nện vào khoảnh khắc, một vùng Hải Vực Tinh rung lên dữ dội.
“Khốn kiếp, hai tên già khốn kiếp!” Đình Manh Manh nổi giận rống to, một bình sữa xuất hiện mút vào hạ xuống tà hỏa.
Nàng chưa từng thấy lấy nhiều đánh ít mà còn hèn hạ đến như vậy.
Có thể nói Đình Manh Manh tiến thì hai tên lão già lùi, nàng nếu lùi chuyển đổi mục tiêu thì bọn hắn lại tiến.
Trong lúc nhất thời, Manh Manh giận dữ thở phì phò, không thèm đối chiến, ngay cả Nghịch Sinh Pháp Thân cũng khoanh chân ngồi giữa không trung rộng lớn.
…
“Mau trở về Đảo!”
Âu Dương Thương Lan giọng nói gấp gáp vang lên.
Nữ đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo rốt cuộc không chống nổi trước đám Tiên Vương Bạch Nguyệt Tộc, nhất là khi Bồng Lai Ngũ Tiên mấy nữ cũng đang chật vật.
ONG ONG…
Ngân Dạ Song Thương gào thét xuất hiện trên tay, Thương Vực bao trùm bốn phương tám hướng, Âu Dương Thương Lan thả người lao đến hai tên đối thủ, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người.
Nàng biết chỉ cần giết hai tên này là mọi thứ hoàn hảo, Bồng Lai Tiên Đảo trở về những ngày tháng yên bình.
“Thương Vực? kaka!”
Đúng trước Vực của Âu Dương Thương Lan, Bạch Nguyệt Dương cùng Đồ Hoàng cũng là cất tiếng cười khinh bỉ.
Hai người xuất ra Ngọc Bội bớp nát, chỉ thoáng chốc Vực của Âu Dương Thương Lan mất đi công dụng nặng nề đối với hai người.
Hiển nhiên là Ngọc Bội của vị chủ nhân đứng sau Bạch Nguyệt Tộc ban tặng, người sở hữu Vực không hề kém cạnh Âu Dương Thương Lan.
Âu Dương Thương Lan không quá bất ngờ vì đã nhìn thấy Đồ Huy với Bạch Nguyệt Vật sử dụng Ngọc Bội trước đó rồi, nàng không hề thu hồi Thương Vực, trái lại nhìn sang chiến trường bên kia, Kiều Tố Tố sắp trụ không nổi khi Lôi Binh liên tục bị đánh nổ như pháo hoa…
Âu Dương Thương Lan nhanh chóng điều khiển Thương Vực của mình ép đến, trực tiếp nghiền lên người đám Trưởng Lão Đồ gia, giảm bớt áp lực cho Kiều Tố Tố.
“Đa tạ Đại Đảo Chủ!” Kiều Tố Tố cảm kích gật đầu, lúc này mới rảnh rỗi nâng một tay lên lau mồ hôi trên trán.
“Mau thu hồi Thương Vực!”
Đồ Hoàng ngạo nghễ nói, một thanh Kim Đao cầm trong tay, mang theo khí tức của Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo hướng Âu Dương Thương Lan trảm xuống.
Đứng trước một Đao như có thể rạch trời này, ánh mắt Âu Dương Thương Lan nhẹ nhàng lóe lên:
“Thương Thuật – Tàn Ảnh!”
Trong khoảnh khắc, Ngân Dạ Song Thương trong tay nàng di chuyển bằng một tốc độ khủng bố mà thần thức cũng chẳng kiểm soát được, tạo thành một luồng tàn ảnh.
“Nguy hiểm!” Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe lên, Bạch Nguyệt Dương kinh hô lên tiếng.
Hắn âm thầm trách cứ Đồ Hoàng nóng vội, lần đầu chiến với Âu Dương Thương Lan nên không hiểu được sự khó chơi của nàng.
Quả nhiên chỉ thấy Ngân Dạ Song Thương tru lên mãnh liệt, Âu Dương Thương Lan mỗi tay một thương nện mạnh mà xuống.
RĂNG RẮC…
“Làm sao có thể?”
Trong ánh mắt hoảng hốt của Đồ Hoàng, Kim Đao Vương Cấp Cực Phẩm trong tay hắn nát vụn, Ngân Dạ Song Thương vẫn còn hung hăng dánh xuống.
PHỐC
Đồ Hoàng phun một ngụm máu, sắc mặt trắng nhợt…ánh mắt