Trôi qua vài phút, Vân Thư vẫn chưa trở vê.
Tạ Mẫn Hành nhìn thoáng qua, nói với ông Tạ: “Ba, con đi ra ngoài đưa quân áo cho cô đấy”
Ông Tạ gật đầu.
Tạ Mẫn Hành cầm lấy áo khoác của Vân Thư, sặp ra khỏi văn phòng, Vân Thư đã trở lại: “Anh gọi em trở về là chuyện bàn xong rồi sao?”
Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành chặn tầm mắt, không nhìn ¡ thầy máy người trên SÔ pha, lời nói cũng tùy ý rât nhiễu.
Tạ Mẫn Hành quấn áo khoác lên người Vân Thư: “Có lạnh không? Đi ra ngoài mà không mặc áo khoác.
”
Vân Thư lắc đầu:.
Không lạnh, điều hòa ở đây gần giông trong nhà, không lạnh chút nào cả.
”
Tầm mắt Vân Thư hướng về lrene đang bận rộn, cô tò mò hỏi: “Ba đến tìm anh có chuyện gì sao?”
Tạ Mẫn Hành nghiêng người, Vân Thư mới nhìn thây năm người đàn ông trên sô pha; sắc mặt bọn họ đều không đẹp, Vân Thư nhớ lại vừa rồi, xác nhận mình không nói sai, cho nên thoải mái đi qua chào hỏi: “Ba, con quay lại mặc áo khoác.
”
“Ngồi trong văn phòng đi, lát nữa tan làm chúng ta cùng trở về.
”
Nói xong tiện tay cầm lấy một tờ báo trên bàn, cúi đâu nghiên cứu, trực tiếp không để ý đến bọn họ.
Lực chú ý của Tạ Mẫn Hành đều ở trên người Vân Thư, không thèm nhìn lấy bồn giám đốc còn lại.
Vân Thư nhìn rõ cục diện, ông Tạ rõ ràng làm như không quen biết với bồn người đó, Vân Thư là người rất hiểu chuyện, mặc dù không biệt chuyện gì đã chọc cho ba mất hứng, nhưng Vân Thư lại chọc tức chết người rất thuận lợi.
Mặt mày Vân Thư vui vẻ: