“Chúng ta đi!”
Lạc Nam không muốn trên đảo này đợi lâu, nhìn sang Thục Phi lên tiếng nói, ra hiệu nàng mang theo mình xé không rời đi.
Chỉ là rất nhanh, ánh mắt hai người đồng loạt trở nên cổ quái…
Bởi vì một khe nứt hư không trên đảo đột nhiên rách ra, từ bên trong đi ra một thân ảnh.
Chỉ thấy nàng là nữ tử thành thục chín muồi như mật đào thơm ngát, vẫn là một bộ sườn xám màu trắng ôm sát lấy từng tấc da thịt gợi cảm, bộ ngực đầy ắp như bất kỳ lúc nào cũng có thể bung chỉ mà ra, vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng không xương, kết hợp với bờ mông ngạo nhân vểnh cao và đôi chân dài thẳng tắp, tạo thành đường cong lã lướt vô hạn.
Một đầu tóc đen búi cao sau đầu để lộ gáy ngọc ngà trắng nõn, ngũ quan sắt sảo thông minh, đôi môi đầy đặn đỏ mộng như hồng bảo thạch, mày liễu mi cong, ánh mắt thâm thúy như chứa đựng vì sao ở trong đó.
“Khanh khách, tiểu tình nhân vậy mà chủ động tìm đến nơi này? Là muốn ôn lại kỷ niệm xưa sao?”
Mà khi chứng kiến nữ nhân vừa xuất hiện, Thục Phi hơi ngẩng ra một chút…sau đó khanh khách cười rộ lên, bầu sữa phập phồng nhấp nhô lên xuống.
Hiển nhiên, nữ nhân vừa xuất hiện chính là Liễu Tú Quyên.
Không biết vô tình hay cố ý, nàng lại xuất hiện trên hoang đảo này, nơi đây rõ ràng chẳng có thứ gì đáng giá để một vị đương nhiệm Phú gia chủ tìm đến cả.
Có chăng chỉ là hồi ức về lần diễn ra vụ việc hoang đường kia, bờ cát trắng và dòng biển xanh, nơi Liễu Tú Quyên từ nhún nhảy trên thân thể nam nhân theo từng con sóng vẫn còn đó.
Lạc Nam hơi ngẩng ra, hắn cũng không ngờ đến sẽ gặp mặt Tú Quyên ở nơi này…mặc dù còn đang giữ lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng, nhưng nếu không chú tâm cảm ứng, vị trí cụ thể của Tú Quyên hắn cũng không nắm giữ.
Nhìn lấy nàng, Lạc Nam mỉm cười ôn hòa nói:
“Ta đang định đến Phú gia tìm nàng!”
Tú Quyên tay chân luống cuống, trong lòng loạn nhịp, sắc mặt thành thục đỏ ửng như trái đào chín.
Hiển nhiên nàng cũng không hề nghĩ đến sẽ ở nơi này chứng kiến Lạc Nam và Thục Phi.
Bởi vì nó là hoang đảo, trước khi xuất hiện nàng cũng chẳng bận tâm thăm dò làm gì…nào đâu lâm vào cảnh lúng túng này.
Dạo gần đây tâm trạng nàng bực bội không vui, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tự động tìm lên hoang đảo, vừa lúc gặp hai người, xấu hổ muốn chết.
Để chữa thẹn, chỉ nghe nàng ra vẻ lạnh nhạt hừ một tiếng:
“Hai người các ngươi ban ngày ban mặt trốn lên đảo hoang làm cái gì? Nhất định là làm chuyện mờ ám!”
Thục Phi nghe vậy chẳng những không tức giận, trái lại cười đến càng thêm lợi hại, đầu lưỡi như tiểu xà liếm liếm mép môi khêu gợi nói:
“Không sai nha, vừa vặn ta cũng muốn trải nghiệm cảm giác nữ tướng quân cưỡi ngựa trên bãi biển nên rủ nam nhân xấu xa này lên đảo, ai ngờ chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau!”
Tú Quyên nghe vậy thân thể có chút run lên, nàng nhớ lại cảnh tượng phóng túng hôm đó của mình, sẳng giọng quát khẽ:
“Nữ nhân lẳng lơ, đừng đánh đồng ta cùng với ngươi…”
“Khanh khách, đúng rồi…đúng rồi, ta vẫn còn kém Phú phu nhân quá xa, ta ngay cả hành vi cưỡng hiếp nam tử nhà lành cũng chưa từng thực hiện!” Thục Phi không chút yếu kém che miệng cười tủm tỉm.
“Ngươi…” Liễu Tú Quyên toàn thân phát rung, nàng phát hiện mình hoàn toàn thua thiệt khi đấu võ mồm với nữ nhân này.
Cũng không thể trách nàng khi mọi điểm yếu đều bị Thục Phi nắm giữ.
Thấy hai nữ có dấu hiệu động thủ, trong không khí là mùi thuốc súng nồng nặc, Lạc Nam không nhịn được chen vào nghiêm túc nói:
“Đủ rồi, để người khác thấy đường đường là hai vị nữ cường giả lại gây gỗ như trẻ con còn ra thể thống gì?”
“Hứ, chúng ta là trẻ con, đương nhiên không sánh bằng Âu Dương Thương Lan của ngươi!” Hai nữ chợt đồng thanh bĩu môi.
Lạc Nam nghẹn họng nhìn trân trối, ở đâu ra Âu Dương Thương Lan của ta rồi hả?
Hắn nghiêm túc trầm giọng: “Ăn nói hàm hồ, cẩn thận cái mông của hai nàng!”
“Lưu manh!”
Thục Phi với Tú Quyên sắc mặt ửng đỏ, nhớ đến những lần hắn xâm nhập thật sâu, vừa thúc vừa đét vào bờ mông trắng nõn của mình, thân thể mẫn cảm khẽ run lên.
“Để lại không gian riêng cho đôi tình nhân ôn chuyện!” Thục Phi nói một tiếng, co chân muốn chuồn đi.
“Ta…ta cũng về Phú gia!”
Tú Quyên lúng túng, cũng quay người muốn chạy.
“Nàng ở lại!” Lạc Nam nhanh chân hơn một bước, nắm lấy bàn tay mềm mịn mát lạnh của nàng kéo lại.
Tú Quyên ngã nhào vào lòng hắn, sóng biển rì rào cũng không ngăn được nhịp tim đang đập rộn lên của nàng.
“Ngươi…mau buông tay!” Tú Quyên thở gấp, hơi thở nam tính của giống đực ở gần, những tháng ngày trị độc hương diễm bên trong Linh Giới Châu hiện lên trong tâm trí.
Nàng phát hiện chỉ ở bên cạnh nam nhân này, bên dưới của mình đã có chút ướt át.
Lạc Nam nhẹ nhàng vươn ra đầu lưỡi liếm lấy vành tai mẫn cảm của nữ nhân, phả ra hơi thở nóng rực:
“Con người ta ân oán phân minh, có vai có trả, cũng cực kỳ thù dai…”
“Nàng ở tại nơi này làm gì ta…hôm nay ta phải đòi lại toàn bộ!”
Tú Quyên lắp bắp kinh hãi, hơi thở trở nên có chút dồn dập: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm nàng!” Lạc Nam cười tà một tiếng.
“Không thể…” Tú Quyên xấu hổ muốn chết, nơi này là giữa thanh thiên bạch nhật…tâm lý của nàng hoàn toàn tỉnh táo, không bị thù hận kiểm soát lý trí như lần trước cưỡng hiếp hắn nữa.
“Yên tâm!” Lạc Nam cả người nóng ran, thủ thỉ bên tai Tú Quyên: “Có Thục Phi canh chừng giùm chúng ta, không ai có thể thấy nàng!”
Lời nói của hắn như đánh đổ phòng tuyến cuối cùng của Tú Quyên, cơ thể thành thục của nàng bắt đầu mềm xuống.
Lạc Nam không tiếp tục dây dưa…
Trên bờ cát trắng, hắn đè Tú Quyên xuống…sau đó áp mình lên trên.
Nhìn nàng diễm lệ vô hạn, bộ sườn xám màu trắng ôm siết da thịt gợi cảm…đôi môi đàn hương hé mở phả từng hương thơm.
Lạc Nam cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng…
Tú Quyên nhắm lại hai mắt, lông mi rung động ra vẻ cam chịu.
Đôi môi mềm mại đỏ mộng của nàng nhanh chóng bị chiếm hữu, như dung nham va chạm với địa hỏa, bốn cánh môi mơn trớn mãnh liệt, ma sát lấy nhau.
Môi của nàng vẫn rất mềm và ngọt, dù đã nhấm nháp lấy nó không biết bao nhiêu lần…Lạc Nam vẫn thích thú sau mỗi lần tận hưởng.
“Mở mắt ra nhìn ta hôn nàng!” Lạc Nam đầy chiếm hữu truyền âm nói.
Tú Quyên trong lòng rung lên, cảm giác bàn tay của nam nhân đã lã lướt trên thân thể mình, lớp vải sườn xám mỏng manh gần như trở nên không tồn tại, một bên bầu sữa căng tràn đã bị phủ kín, đôi môi liên tục bị mân mê bởi sự lão luyện của nam nhân.
Nàng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp, bắt gặp đôi mắt hắc bạch của hắn lúc này tràn đầy tính chiếm hữu.
Ở khoảnh khắc Tú Quyên mở mắt, Lạc Nam lấy thế xâm nhập mãnh liệt, hàng loạt động tác được hắn triển khai…
Đầu lưỡi thô sáp cấp tốc tiến vào hai cánh môi, bá đạo quét qua hàm răng tinh xảo, sau đó dò thám mọi ngóc ngách trong khoang miệng Tú Quyên, đem hương tân ngọc dịch của nàng tham lam mút sạch.
Một tay bấu vào bầu sữa tròn trịa, ngón tay kẹp lấy đầu núm có phần săn cứng ấy xoe tròn.
Bàn tay khác cũng không nhàn rỗi, có tiếng vải bị xé rách, Lạc Nam chen chút mà vào giữa chân nàng, bàn tay phủ lên gò mu với thảm cỏ thơm rậm rạp trêu đùa, cảm giác ẩm ướt rỉ ra liên tục, hắn vươn ra ngón tay ma sát lấy hai mép môi thịt, thỉnh thoảng lại đâm vào rút ra cái lỗ nhỏ mê người ấy.
“Ưm…”
Tú Quyên quằn quại trong lòng nam nhân, hắn quá mức bá đạo, quá mức cuồng dã, thậm chí không thèm nói lời tình tứ đã đè nàng ra, điên cuồng công kích chỗ mẫn cảm.
“Nam nhân này…thật sự muốn hiếp mình!”
Tú Quyên cơ thể phát nhiệt, hắn muốn thô bạo chiếm hữu lấy nàng, cũng giống như cái cách nàng từng làm với hắn.
Chỉ là khác ở chỗ, khi đó hắn hôn mê bất tỉnh, mà nàng lúc này cực kỳ tỉnh táo…lại không hề kháng cự, thậm chí…nàng cảm thấy thích.
“Trả nợ cho hắn vậy…” Tú Quyên trong lòng tìm cho mình một cái cớ để triệt để trầm luân.
Nàng chủ động vòng tay ôm lấy cơ thể lực lưỡng của nam nhân, vuốt ve khắp thân thể hắn.
Đầu lưỡi không xương chủ động quấn chặt lấy lưỡi nam nhân, tiến vào trong miệng hắn, đem nước miếng của hắn truyền qua nuốt sạch.
Hạ thể ưởn cao hơn một chút để các ngón tay của hắn tùy tiện tác quái, hai hạt anh đào to điểm trên bầu sữa càng săn cứng tợn hơn, cộm lên thấy rõ dưới lớp sườn xám.
Vừa hôn, tay chân hai người quấn chặt lấy nhau như bạch tuột, ánh mắt nhìn đắm đuối không hề trốn tránh…
Tú Quyên là nữ nhân ở tuổi chín muồi, sau khi được nam nhân tưới tắm đã ăn tủy biết vị, thời gian gần đây quả thật cực kỳ thiếu thốn.
Lúc này nàng không e lệ nữa…
Lạc Nam cũng hiểu tận sâu trong thâm tâm nàng mong muốn là gì, thay vì những lời đường mật dỗ ngon dỗ ngọt làm lành cho thiếu nữ, dỗ dành thân thể mẫn cảm và cảm giác tịch mịch của Tú Quyên sẽ càng có hiệu quả.
Đương nhiên, trong quá trình này không thể thiếu những lời ân ái:
“Nàng thật nhiều nước, ta rất thích…”
Cái tiểu nội khố màu trắng không thể ngăn cản những dòng lũ tuôn trào, dâm huyệt của Tú Quyên đã ướt đẫm trơn trượt trong lòng bàn tay hắn…
Mà khi Lạc Nam nói lời dâm mị, hắn cảm nhận được các vách thịt của nàng hơi siết chặt ngón tay của mình thêm một chút, nói rõ Tú Quyên càng trở nên động tình…
“Vướn víu quá…”
Tú Quyên mày liễu hơi nhăn, Tiên