“Hai hơi thở, bắt đầu!”
Tiếng nói của Tiêu Dao Tiên Đế vừa dứt, vô số người đã tập trung tinh thần, điên cuồng tính nhẩm.
Lạc Nam hơi nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ câu này chỉ đơn giản là đề mục thuộc lĩnh vực toán học hay sao?
Hai hơi thở mặc dù trôi qua rất nhanh, nhưng phải biết người ở đây tất cả đều là tu sĩ, thấp nhất cũng là cường giả cấp bậc Ngọc Tiên.
Mà tu sĩ trong quá trình chiến đấu, đừng nói là hai hơi thở, chỉ cần một hơi thở đã có thể đánh ra một vũ kỹ mạnh mẽ, thay đổi cục diện của trận đấu rồi.
Vì thế mà trong vòng hai hơi thở tính ra đáp án chuẩn xác, chỉ cần đầu óc nhanh nhẹn nhạy bén là được, không quá mức khó khăn.
Theo Lạc Nam nghĩ, Tiêu Dao Tiên Đế mong chờ một đáp án khác…
“Đáp án chính là bảy mươi ba vạn bảy ngàn hai trăm chín mươi ba người sống sót!”
“Không còn người nào cả!”
Đúng lúc này, hai thanh âm cùng lúc vang lên khiến toàn trường sững sờ.
Người mở miệng chính là Dịch Thập Cửu, đưa ra đáp án trong thành còn lại bảy mươi ba vạn bảy ngàn hai trăm chín mươi ba người còn sót lại.
Mà người lên tiếng cùng lúc lại là thiếu nữ váy tím, nàng cho rằng trong thành không còn bất kỳ người nào.
Toàn trường sững sờ, sau đó rất nhiều người dùng ánh mắt khâm phục nhìn về phía Dịch Thập Cửu, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy hắn đã tính toán chuẩn xác, đám người tính nhẩm vài lần…phát hiện số người còn lại trong thành quả thật còn đúng như con số Dịch Thập Cửu tính ra.
Đương nhiên, không ít ánh mắt ngờ vực nhìn về phía thiếu nữ áo tím, không hiểu đáp án của nàng vì sao lại như thế.
Trong đó, đã có số ít người thông tuệ như nghĩ ra điều gì, nhìn về thiếu nữ váy tím bằng ánh mắt kỳ dị, Lạc Nam…Mộng Chi Tiên, Kiêu Hách mấy người cũng không ngoại lệ.
“Haha!” Tiêu Dao Tiên Đế vuốt râu cười, nhìn Dịch Thập Cửu gật đầu: “Tính toán không tệ, rất linh mẫn!”
“Đa tạ tiền bối khích lệ!” Dịch Thập Cửu vui mừng quá đỗi, trong lòng đắc ý vô cùng, bất quá ngoài mặt vẫn ra vẻ phong khinh vân đạm, môi trôi nước chảy.
Chỉ là Tiêu Dao Tiên Đế không vội đưa lễ vật cho hắn, trái lại nhìn sang thiếu nữ váy tím ôn hòa hỏi:
“Tiểu oa nhi, vì sao đáp án của ngươi là không còn ai?”
Toàn trường đưa mắt nhìn về thiếu nữ váy tím, cả đám mong chờ giải thích của nàng.
“Là nhân tính…” Thiếu nữ váy tím vuốt nhẹ lọn tóc, không nhanh không chậm nói:
“Đề mục này của tiền bối là khảo hạch về nhân tính mà không phải về toán học!”
“Kẻ được gọi là Ma Đầu hiển nhiên đã không còn nhân tính nữa rồi, một kẻ không còn nhân tính đến đồ sát thành trì, làm sao có thể kéo dài thời gian đến tận bảy ngày?”
“Hắn sẽ tận lực giết càng nhiều càng hả giận, những người chưa bị giết sẽ hoảng sợ bỏ trốn ra khỏi thành ngay lập tức…làm sao còn ở lại chờ chết đến ngày thứ hai, ngày thứ ba? Thậm chí là ngày thứ bảy cơ chứ?”
“Ma Đầu mất nhân tính đi giết người, mà nhân loại trong thành là những người còn nhân tính, còn nhân tính là còn sợ chết, một khi đã sợ chết sẽ điên cuồng bỏ chạy mà thôi, nếu không chạy được…Ma Đầu cũng sẽ giết sạch không đợi đến ngày thứ bảy.
Thanh âm của thiếu nữ váy tím không lớn, nhưng lại rõ ràng rành mạch truyền vào tai của mọi người, sắc mặt cả đám trở nên đăm chiêu.
“Hahaha, tốt!” Tiêu Dao Tiên Đế khoái chí cười to, ánh mắt tràn ngập hài lòng nhìn thiếu nữ váy tím tán thưởng:
“Tiểu oa nhi không tệ, người tu luyện Vong Tình Đạo như các ngươi có thể lĩnh ngộ được nhân tính trong chuyện này, không tệ, không tệ chút nào!”
Toàn trường nghe tiếng cười của Tiêu Dao Tiên Đế mà giật mình, ánh mắt thán phục nhìn thiếu nữ váy tím.
Bọn hắn suy ngẫm một phen, quả đúng như lời của thiếu nữ váy tím nói, nếu thật sự có Ma Đầu kéo đến tận cửa, đánh không lại thì chạy trốn chứ làm gì? ở lại chịu chết sao? trong Đề Mục cũng không có nói thành trì cấm người chạy trốn a.
Lạc Nam ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ váy tím, nghe lời của Tiêu Dao Tiên Đế, Vong Tình Đạo rốt cuộc là cái gì ?
“Khốn nạn!” Dịch Thập Cửu ở trong lòng thầm hận, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Hắn không ngờ đề mục này lại có đáp án như vậy, uổng công trước đó dốc hết tinh thần tính nhẩm như muốn phát điên.
So với thiếu nữ váy tím, hắn cảm thấy mình thật sự quá nông cạn, việc này làm Dịch Thập Cửu mất mặt vô cùng.
“Hai đáp án đều không tệ!” Tiêu Dao Tiên Đế nói một câu, lại ném hai quyền trục về phía Dịch Thập Cửu cùng với thiếu nữ váy tím.
“Đa tạ tiền bối!” Hai người kính cẩn gật đầu, lần lượt thu hồi hai quyền trục.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, Tiêu Dao Tiên Đế mặc dù khen cả hai người, nhưng Vũ Kỹ mà hắn cho Dịch Thập Cửu chỉ là hàng Tôn Cấp Hạ Phẩm, còn Vũ Kỹ cho thiếu nữ váy tím lại là một môn Tôn Cấp Cực Phẩm.
Chênh lệch trong đó đã có thể thấy, rõ ràng đáp án Tiêu Dao Tiên Đế hài lòng chính là của thiếu nữ váy tím, vượt qua Dịch Thập Cửu không biết bao nhiêu lần, chỉ dựa vào khí thế bên ngoài của hai quyển trục đã có thể phán đoán được sự chênh lệch bên trong đó.
Đám người cũng nhận ra tình cảnh này, bất quá vì không muốn đắc tội Dịch Thập Cửu nên không ai dám biểu hiện ra mặt, giả vờ như chẳng phát hiện.
Dịch Thập Cửu siết chặt nắm tay, Tôn Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ nhà của hắn có không ít, lấy thêm làm gì chứ?
Bất quá đây là vật Tiên Đế ban xuống, cũng xem như một loại tự hào, hắn quyết tâm những lần tiếp theo phải thể hiện thật tốt, để Tiêu Dao Tiên Đế thay đổi cách nhìn về hắn.
“Chúc mừng nàng…”
Lúc này, thiếu nữ váy tím chợt nghe thanh âm truyền vào trong tai, đưa mắt nhìn lại…phát hiện Lạc Nam đang mỉm cười nhìn mình.
Hai người xem như có chút quen biết, thiếu nữ váy tím khẽ gật đầu đáp lại.
Một màn này rơi vào trong mắt Dịch Thập Cửu và Mộng Chi Tiên, gây nên hai phản ứng trái ngược nhau.
Dịch Thập Cửu trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét, đã từ lâu rồi ở Kiêu Hoành Giới mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ như chúng tinh phủng nguyệt, tỏa sáng toàn trường, ngay cả đám người như Hoành Kiệt, Kiêu Hách, Chiến Cuồng cũng phải ảm đạm phai mờ.
Vậy mà hôm nay lần lượt bị Lạc Nam và thiếu nữ váy tím vượt mặt, hắn đã cực kỳ khó chịu.
Một mình thiếu nữ váy tím thì cũng thôi, dù sao nàng là nhân vật ngay cả Mộng Chi Tiên cũng phải khách khí, bối cảnh sau lưng chắc hẳn không nhỏ chút nào.
Còn Lạc Nam lại là thứ gì? Một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, ngay cả con chó như Điền Quang cũng có thể cắn, cũng dám vượt mặt hắn?
Cảm giác được có người khó chịu nhìn mình, Lạc Nam hướng mắt xem lại.
Chứng kiến Dịch Thập Cửu sắc mặt khó coi, Lạc Nam ngẩn ra…
“Tên này bị làm sao vậy? mình và hắn có quen sao?” Lạc Nam âm thầm khó hiểu.
Bất quá hắn cũng mặc kệ, thích nhìn cứ cho ngươi nhìn, khi nào dám ra tay với ta thì sẽ là chuyện hoàn toàn khác.
Lạc Nam không rảnh đến mức người khác nhìn đểu hay đố kỵ với mình mà lên cơn tức giận, bằng không từ hồi còn ở Việt Long Tinh hắn đã bị tức chết rồi.
“Tên này dám xem thường ta?” Thấy Lạc Nam không thèm đếm xỉa đến mình, Dịch Thập Cửu trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Mộng Chi Tiên lại là tò mò hơn nữa, nàng biết thiếu nữ váy tím rất ít ra ngoài, vì sao lại cùng Lạc Nam quen nhau?
“Được rồi, đề mục tiếp theo!” Tiêu Dao Tiên Đế dương dương đắc ý nhấp một ngụm rượu.
Đám người vểnh tai, hy vọng lễ vật tiếp theo sẽ đến lượt mình.
…
Cách Kiêu Hoành Đế Đô vài ngàn dặm…
Trong một Không Gian khép kín như tất cả mọi thứ bị cô lập với thiên địa bên ngoài, vùng không gian này gần như đã bị bóc ra khỏi Kiêu Hoành Giới, không ai cảm ứng được đến nó.
“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là đâu? Kẻ nào dám nhốt bổn Tôn?”
Một tên nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đứng giữa không gian, mặc dù lời nói vô cùng cứng rắn, nhưng trong đôi mắt xuất hiện một tia hoảng sợ.
Nếu có cường giả Kiêu Hoành Giới ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận của nam tử trung niên.
Trưởng lão Hoành Quốc, gia chủ Điền gia – Điền Lực, cũng là phụ thân của Điền Quang xấu số.
Điền Quang bị Lạc Nam tiêu diệt, linh hồn ngọc bài của hắn ở Điền gia lập tức vỡ nát, Điền gia từ trên xuống dưới toàn bộ chấn động.
Gia chủ Điền Lực càng là giận dữ tím mặt, lập tức một