“Tiểu hữu, có thể tặng lão phu tác phẩm này?”
Tiêu Dao Tiên Đế tay cầm xấp tranh, một mặt mong chờ nhìn Lạc Nam.
Toàn trường nghe xong giật nảy mình, sau đó vô vàn ánh mắt ghen tị, đố kỵ nhìn về phía hắn.
Phải biết bức “Tịnh Đế Liên Hoa” trước đó của thiếu nữ Tử Yên mặc dù được Tiêu Dao Tiên Đế tán dương không dứt miệng nhưng vẫn chưa chủ động mở miệng đòi lấy.
Điều này chứng minh ở trong mắt Tiêu Dao Tiên Đế, xấp tranh “Thập Niên” của Lạc Nam có giá trị hơn Tịnh Đế Liên Hoa rất nhiều.
Một khi tặng cho Tiêu Dao Tiên Đế, chẳng những có được hảo cảm của một vị Tiên Đế, lễ vật hắn báo đáp chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng…
Bọn hắn làm sao không ghen ghét với Lạc Nam?
Ngay cả người đến từ Đế Cấp Thế Lực như Kiệt Hoành, Kiêu Hách, Dịch Thập Cửu cũng ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Chỉ là, lời tiếp theo của Lạc Nam lại khiến bọn hắn thầm chửi má nó.
“Thật xin lỗi, tiểu tử vẽ nên “Thập Niên” chính là vì muốn chia sẽ với tiền bối và các vị đạo hữu xem qua, chia sẽ không có nghĩa là trao tặng, tiểu tử vẫn xin giữ “Thập Niên” lại cho riêng mình!”
Tiếng nói của Lạc Nam vẫn bình thản như vậy, nhưng lại khiến hàng loạt người thầm mắng hắn ngu xuẩn.
Cơ hội lấy lòng một vị Tiên Đế cứ như vậy trôi mất, tên khốn này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu?
Khiến bọn hắn càng bất ngờ hơn chính là, Tiêu Dao Tiên Đế trên mặt cũng chỉ biểu hiện tiếc nuối một chút, sau đó vỗ vỗ bả vai Lạc Nam cười haha:
“Là lão phu đường đột, “Thập Niên” vốn chỉ thuộc về riêng ngươi!”
“Đa tạ tiền bối hiểu cho!” Lạc Nam kính cẩn chắp tay, cẩn thận từng li từng tí đem “Thập Niên” thu hồi, đặt vào tầng cao nhất trên Cung Đình Thụ.
Như đã nói, “Thập Niên” vẫn chưa thực sự hoàn chỉnh.
Dung mạo của Tuế Nguyệt Nữ Đế, dung mạo của chúng nữ Hậu Cung, cảnh quan xung quanh…mọi thứ vẫn còn mơ hồ.
Lạc Nam muốn giữ lại “Thập Niên” cho riêng mình để hoàn thiện nó đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Hắn sẽ hoàn thiện dung mạo của chúng nữ, hoàn thiện Đế Nhan của Tuế Nguyệt…và đương nhiên chỉ có người một nhà mới đủ tư cách xem.
Trong chuyện này, Lạc Nam rất ích kỷ, hắn không thể để bất kỳ ai lưu giữ Thập Niên, tác phẩm thể hiện quảng thời gian mãn nguyện nhất của mình được.
“Mặc dù không thể giữ lại “Thập Niên” khiến lão phu có chút tiếc nuối, nhưng mà ngươi đã khai sáng một kỹ thuật hội họa hoàn toàn mới cho lão phu, ngày sau ta sẽ tự mình tạo nên những tác phẩm của riêng mình!” Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt tràn ngập chờ mong, hận không thể lập tức vùi đầu vào nghiên cứu loạt tranh hoạt ảnh.
“Chúc tiền bối thành công!” Lạc Nam gật đầu, ánh mắt kính nể nhìn Tiêu Dao Tiên Đế.
Vị Tiên Đế này thân phận siêu quần, thực lực thông thiên…lại chưa từng tỏ vẻ hay ra oai trước mặt hậu bối, trái lại biết tôn trọng…thấu tình đạt lý, quả thật là thế gian hiếm có.
Chẳng trách hắn có thể mặc kệ sự đời, ngao du thiên hạ…
Nếu không có bản tính phóng khoáng tiêu sái, chỉ sợ khó làm được chuyện như vậy, cũng không đủ khả năng được loại Bán Thần Thú có tập tính như Ngao Du Điểu nhận làm chủ nhân.
“Lần này…Tử Yên và Lạc Nam đạt thành tích xuất sắc, các vị có ý kiến gì không?”
Tiêu Dao Tiên Đế quét mắt nhìn toàn trường một vòng, mỉm cười hỏi.
Đám người trầm mặc…
Bọn hắn không phục cũng phải phục, so với những kỳ tích mà Tử Yên và Lạc Nam tạo ra, tranh của bọn hắn mặc dù không tệ…nhưng còn kém quá nhiều.
Thấy đám người tâm phục khẩu phục, Tiêu Dao Tiên Đế hài lòng gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, hướng Lạc Nam và Tử Yên phất tay, hai kiện vật phẩm đồng loạt rơi xuống.
Kiện vật phẩm giao cho Tử Yên là một cái Trâm Ngọc màu tím, phần đuôi có một sợi Lông Vũ kiêu sa lộng lẫy, lại cao quý xinh đẹp không cách nào hình dung.
Nhất thời, vô số ánh mắt của nữ tử trở nên nóng rực, hận không thể lập tức đoạt lấy Trâm Ngọc kia làm của riêng.
So với đó, đám nam nhân lại càng chú ý đến một khối Ngọc Bội lơ lửng trước mặt Lạc Nam, chỉ thấy xung quanh Ngọc Bội là vô tận Kiếm Khí chồng chất đan xen, lại được cô đọng đến cực điểm như sắp hóa thành thực chất, không gian Kiêu Hoành Giới cũng có dấu hiệu nứt ra.
Ánh mắt Lạc Nam nóng rực nhìn khối Ngọc Bội này, đã kinh qua vô số vật phẩm…hắn biết đây không phải phàm vật.
Tiêu Dao Tiên Đế phất lấy óng tay áo, nhẹ giọng nói ra:
“Vật cho Tử Yên là một kiện Bán Đế Cấp Pháp Bảo – Tử Sắc Vũ Trâm, được rèn luyện từ nguyên liệu chính là một sợi lông vũ của Thần Thú – Bất Tử Điểu!”
“Bất Tử Điểu?”
Ánh mắt đám người co rụt lại, nhịp tim kịch liệt nhảy lên.
Bất Tử Điểu, đây chính là vua của chim cầm, ngay cả Phượng Hoàng, Chu Tước hay Kim Ô cũng phải kiêng nể ba phần.
Tương truyền, Bất Tử Điểu có khả năng hồi sinh bất tử…so với Niết Bàn Trọng Sinh của Phượng Hoàng Tộc còn lợi hại hơn.
Chỉ bất quá, Bất Tử Điểu số lượng thưa thớt, chủng tộc không đông đúc bằng Phượng Hoàng hay Kim Ô, vì lẽ đó danh tiếng có phần kém hơn mà thôi.
Một sợi lông vũ của Bất Tử Điểu, đây có thể xem là bảo vật có tiền cũng chưa chắc đã mua được a.
“Tử Yên đa tạ tiền bối, một bức Tịnh Đế Liên Hoa này tặng cho ngài!” Tử Yên trang nhã ung dung nhận lấy Tử Sắc Vũ Trâm, có qua có lại dâng lên bức họa.
“Ha ha, tốt, ta nhất định sẽ trân tàng nó!” Tiêu Dao Tiên Đế ha ha cười, đem Tịnh Đế Liên Hoa thu lại, ánh mắt nhìn về phía Tử Yên càng thêm hòa ái, như một vị trưởng bối nhìn con cháu của mình vậy.
Tử Yên cũng biết sở dĩ Tiêu Dao Tiên Đế có phần ưu ái mình là nhờ vào sư phụ của nàng, chỉ bất quá đối với chuyện xưa của bậc tiền bối nàng không muốn xen vào, vì thế biểu hiện khá bình thản.
Tiêu Dao Tiên Đế tiếp tục nhìn sang Lạc Nam:
“Bên trong Ngọc Bội có truyền thừa một môn Kiếm Thuật từ một vị lão bằng hữu của lão phu, hắn đã qua đời rất lâu…Kiếm Thuật này thiết nghĩ cũng nên tái xuất! hy vọng người hữu duyên không để thanh danh của nó bị ảnh hưởng!”
“Cái gì?” Đám người nghe vậy toàn thân kịch chấn.
Ngay cả Lạc Nam ánh mắt cũng co rụt lại.
Nhân vật như Tiêu Dao Tiên Đế đã vấn đỉnh thế gian, người được hắn công nhận là bằng hữu sẽ là cấp độ gì chứ? Kém nhất cũng là Tiên Đế, hơn nữa còn là Kiếm Đế hàng thật giá thật.
Kiếm thuật của Kiếm Đế, nghe qua đã thấy khủng bố rồi, huống hồ theo giọng nói của Tiêu Dao Tiên Đế, môn Kiếm Thuật này không hề tầm thường chút nào.
Trong lúc nhất thời, ngay cả đến từ Săn Ma Điện như Dịch Thập Cửu cũng ghen ghét không thôi nhìn Lạc Nam.
Hoành Kiệt càng là không nhịn được hiếu kỳ, hướng Tiêu Dao Tiên Đế rung giọng hỏi:
“Bẩm tiền bối, môn Kiếm Thuật này là Đế Cấp sao?”
“Haha!” Tiêu Dao Tiên Đế nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói:
“Môn này không có đẳng cấp, chính người sử dụng sẽ quyết định đẳng cấp của nó…ngươi muốn nó là Địa Cấp nó sẽ là Địa Cấp, muốn nó là Đế Cấp nó chính là Đế Cấp, tùy thuộc vào khả năng của người thi triển!”
“Chỉ bất quá lão phu muốn gợi ý cho Lạc Nam, muốn tu luyện môn Kiếm Thuật này…Kiếm của ngươi bắt buộc phải có vỏ Kiếm!”
“Vỏ Kiếm?” Lạc Nam và mọi người sững sờ.
Không biết Kiếm Thuật yêu cầu Vỏ Kiếm để làm gì?
Lạc Nam cũng là âm thầm đăm chiêu, phải biết dù là Lạc Hồng Kiếm, Hắc Ngục Kiếm hay Vũ Hoàng Kiếm đều là dạng Kiếm không có Vỏ Kiếm, môn Kiếm Thuật này hình như không quá thích hợp với hắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam giường như đã có được đối tượng thích hợp để luyện môn Kiếm Thuật này.
Mà nghe thấy Tiêu Dao Tiên Đế nói như vậy, Dịch Thập Cửu bỗng nhiên bước ra, ánh mắt nóng rực nhìn Lạc Nam nói:
“Lạc huynh đệ, ta nhớ không lầm vũ khí ngươi dùng chính là Cự Kiếm và Phi Kiếm, hai loại Kiếm này không hề có Vỏ Kiếm đúng không?”
Lạc Nam gật đầu, cũng không che giấu nói: “Đúng vậy!”
“Tốt quá!” Ánh mắt Dịch Thập Cửu sáng rực lên, ra vẻ chân thành:
“Tại hạ cực kỳ ngưỡng mộ Tiêu Dao tiền bối, muốn đem Kiếm Thuật này lưu lại bên mình, Lạc huynh đệ có thể đổi cho ta? Đế Cấp Vũ Kỹ và Đế Cấp Công Pháp của Dịch gia tùy ngươi lựa chọn!”
“Hừ, thủ bút thật lớn a!” Lạc Nam ở trong lòng cười lạnh.
“Thật quyết đoán!” Hoành Kiệt, Kiêu Hách, Chiến Cuồng âm thầm kinh dị.
Phải biết môn Kiếm Thuật mà Lạc Nam được nhận mặc dù nghe qua lợi hại, nhưng đẳng cấp còn chưa rõ ràng…vậy mà Dịch Thập Cửu lại dám đem Đế Cấp của Dịch gia ra trao đổi.
Điều này cho thấy hắn có quyết đoán và máu liều cực mạnh, hơn nữa quyền hành đủ cao để quyết định trao đổi Đế Cấp của gia tộc.
Phải biết ba người bọn hắn vẫn còn chưa đủ tư cách để đại diện cho Hoành Quốc, Kiêu Tông hay Chiến Yêu Cung để động vào Đế Cấp đâu.
“Họ Dịch kia,