Trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng, hai bên trái phải chính là Thục Phi tóc ngắn và Thục Phi búi tóc, đang ôn nhu bớp vai cho hắn.
Mà Thục Phi bản thể thì đang lười biếng ngâm mình dưới Cực Lạc Suối, nhìn qua rất thoải mái dễ chịu.
“Ta nói…các nàng có cách nào để xưng hô cho tiện hay không?” Lạc Nam nhìn ba nữ giống y như đúc có chút buồn cười.
Ai cũng là Thục Phi, lúc xưng hô thật sự hơi rối.
“Đơn giản!” Thục Phi bản thể ngâm mình dưới Cực Lạc Suối cười quyến rũ:
“Dù sao thì hai nàng ấy hiện tại chẳng khác nào nào một sinh mệnh thực thụ hoàn chỉnh, đặt tên khác cho các nàng là được!”
Nhất Khí Hóa Tam Thanh không giống các biện pháp phân thân khác, thông thường khi phân thân…phân thân chỉ tồn tại được trong một thời gian nhất định, sau đó phải quay về xác nhập với bản thể.
Nhưng Nhất Khí Hóa Tam Thanh tạo ra phân thân là một người sống hoàn chỉnh, các nàng không thể quay về bản thể nhập thành một với Thục Phi được.
Chỗ lợi hại của môn Công Pháp này chính là, chỉ cần Thục Phi bản thể còn sống, có thể đem hai người còn lại phục sinh khi đã tử trận, tu vi vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ tiêu tốn cực kỳ nhiều năng lượng mà thôi.
Hơn thế nữa, tâm trí của các nàng liên thông, ba người như một, phối hợp chiến đấu chỉ trong một ý niệm, chẳng khác nào một bộ óc điều khiển ba cơ thể.
Ngoài những cái đó ra, hai phân thân của Thục Phi thật sự là nhân loại hàng thật giá thật.
“Các nàng thấy thế nào?” Lạc Nam hỏi ý kiến hai nữ.
“Chàng làm sao thấy thuận tiện nhất là được!” Thục Phi tóc ngắn không sao cả nói.
“Thiếp thấy có tên cũng là chuyện thú vị, điều này cho thấy chàng và bản thể rất tôn trọng hai người bọn thiếp!” Thục Phi búi tóc sắc mặt hài lòng.
“Các nàng là nữ nhân của ta, lão công đương nhiên tôn trọng các nàng…” Lạc Nam một tay ôm eo nàng cười nói.
Hắn chưa từng xem hai nữ là phân thân, các nàng xuất hiện trên thế giới này chính là do mong muốn của hắn, thân là nam nhân chân chính…Lạc Nam phải có trách nhiệm với hai nàng.
“Hừ, nhìn nam nhân của mình âu yếm phiên bản khác của mình, cảm giác này thật sự quái dị!” Thục Phi ngâm mình dưới nước nóng liếm liếm môi đỏ.
“Đừng có xạo, tâm trí chúng ta liên thông với nhau, chàng ấy âu yếm một người thì cả ba đều cảm nhận được mà!” Thục Phi tóc ngắn trề môi khinh bỉ.
“Được rồi, ta đã nghĩ ra!” Lạc Nam vỗ vỗ tay, nhìn mấy người các nàng cười nói:
“Thục Phi tóc ngắn sẽ gọi là Thục Thục, Thục Phi búi tóc là Phi Phi…các nàng thấy thế nào?”
“Đơn giản như vậy?” Thục Phi bản thể cảm thấy buồn cười.
“Thục Thục, Phi Phi…không tồi chút nào!” Hai nữ phân thân ánh mắt sáng lên.
Nói vậy hai nàng đều có tên riêng, lại không đánh mất bản chất vốn là Thục Phi của mình.
Thay vì đặt cái tên hoàn toàn mới, Thục Thục cùng Phi Phi càng thêm thích hợp và dễ tiếp nhận.
Hai nữ quyến rũ phân biệt hai bên trái phải hôn lên má Lạc Nam, để lại hai vết son kiều diễm.
“Hắc hắc, cẩn thận kẻo Thục Thục với Phi Phi cướp mất nam nhân của nàng!” Lạc Nam đắc ý trêu chọc nhìn Thục Phi nói.
“Cho các nàng luôn!” Thục Phi chế nhạo nói.
Bất quá bên ngoài tuy mạnh miệng, nhưng độc tác lại nhanh nhạy vô cùng…
Uyển chuyển lắc lư vòng eo thon thả từ dưới suối đứng dậy, đặt bờ mông bạo mãn ngồi lên đùi Lạc Nam, rúc mình vào lòng hắn như tuyên bố chủ quyền.
Vì Thục Phi ngâm mình ở Cực Lạc Suối nên làn da vẫn còn hơi ấm nóng, cộng thêm toàn thân chỉ mặc cái yếm đào với tiểu nội khố nhỏ, thân thể gần như trần trụi tựa vào lòng Lạc Nam.
Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, cũng không khách khí vòng tay ra phía trước bắt lấy một bên bầu sữa căn tròn đầy đà của nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hạt anh đào cộm lên trêu chọc.
“Ưm, đừng làm rộn!” Thục Phi nhẹ rên một tiếng, bất quá cũng không khách khí đặt xuống giữa hai chân nam nhân, bắt lấy khúc côn thịt căng cứng nóng hổi chậm rãi vuốt ve trong lòng bàn tay trơn nhẵn.
Thục Thục cùng Phi Phi hơi đỏ mặt, vẫn bớp vai cho hắn, nhưng ánh mắt không nhịn được nhìn xuống vị trí dưới kia.
Lạc Nam hưởng thụ như bậc đế vương, nhân lúc trong lòng đang hưng phấn, hướng trong lòng hạ lệnh:
“Mở ra Vòng Quay Danh Vọng!”
“Keng, Vòng Quay Danh Vọng mở ra, Điểm Danh Vọng còn lại 280 tỷ!”
Lạc Nam âm thầm gật đầu, lần trước ở Kiêu Hoành Giới chỉ đạt 258 Tỷ, lúc này đạt đến 280…cho thấy gần đây lại tiếp tục gia tăng.
Hắn hướng mắt nhìn xuống, lại là sáu cái Ô quen thuộc cất chứa những vật phẩm khác nhau.
Ô thứ nhất, Điểm Danh Vọng ngẫu nhiên trừ hoặc cộng.
Ô thứ hai, ngẫu nhiên mất lượt hoặc thêm lượt.
Ô thứ ba, Dịch Tinh Phù, có thể sử dụng để dịch chuyển đến một hành tinh bất kỳ nào đó.
Ô thứ tư, Đế Cấp Trung Phẩm Thân Pháp – Tàn Cơ Bách Biến.
Ô thứ năm, Đế Cấp Trung Phẩm Vũ Thể Kỹ - Phật Nộ Hàng Ma Quyền.
Ô thứ sáu, Phù Chú Đế Cấp – Đế Khí Phục Sinh Phù.
Sáu cái ô, sáu loại vật phẩm…Lạc Nam trực tiếp bỏ qua ba ô đầu tiên, toàn bộ hứng thú dồn nén vào ba cái ô sau cùng.
Đầu tiên là Đế Cấp Trung Phẩm Thân Pháp, cực kỳ không tệ…vừa lúc Thục Phi ba người có mạch suy nghĩ liên kết, để một người tu luyện chẳng khác nào cả ba đều học được, quá mức có lời.
Thục Phi không phải loại hình cường giả cận chiến, trái lại phong cách chiến đấu của nàng là tấn công tầm xa, dùng liên miên bất tuyệt các loại Vũ Kỹ bắn đến nghiền ép đối thủ.
Nếu để Thục Phi, Thục Thục và Phi Phi sở hữu thân pháp Tàn Cơ Bách Biến, như vậy chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, ở trên chiến trường ba nàng vừa chạy vừa bắn…ác mộng của mọi đối thủ.
Ở ô thứ năm là một môn Vũ Thể Kỹ Đế Cấp, Vũ Thể Kỹ chính là loại chiêu thức có thể sử dụng cả Tiên Lực và Thể Lực để điều động, Lạc Nam quyết định giữ lại Phật Nộ Hàng Ma Quyền cho mình dùng.
Cuối cùng, Đế Cấp Phù Chú – Đế Khí Phục Sinh Phù, lần đầu tiên Lạc Nam nghe qua.
Kim Nhi nhanh trí xuất hiện, nãi thanh nãi khí nói: “Đế Khí Phục Sinh Phù, chính là một trong các loại Phù Chú cao cấp vượt trên cả Đế Khí Phù, bởi vì ngoại trừ nâng cấp Vũ Khí thành Đế Cấp, nó còn tự chữa lành vũ khí bị hư hại!”
“Vậy sao?” Lạc Nam hưng phấn cười ha hả, kéo Thục Phi đang ngồi ở trong lòng quay mặt lại hôn một ngụm.
Quả nhiên vận khí của hắn luôn đi cùng với nữ nhân a, lần này có ba nữ hầu hạ…Vòng Quay Danh Vọng xuất hiện toàn đồ ngon.
Không giống với lần trước, cái gì mà Qùy Hoa Bảo Điển…toàn là hàng cho thái giám.
“Quay…toàn bộ quay hết cho ta, bổn công tử có tiền, bổn công tử tiêu sài thoải mái!” Lạc Nam đắc ý nói.
280 tỷ Điểm Danh Vọng, mặc dù còn chưa xa xỉ đến mức tác động quỷ tích thời gian ở trong Vạn Giới Môn nhiều ngày, nhưng để quay toàn bộ Vòng Quay lại là chuyện nhỏ.
Hiếm khi Lạc Nam được tận hứng, Kim Nhi cũng không nói lời đả kích hắn…
“Keng, thành công quay được Điểm Danh Vọng cộng thêm: 3 tỷ điểm!”
“Keng, thành công quay được Đế Cấp Trung Phẩm Vũ Thể Kỹ - Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
“Keng, thành công quay được Phù Chú Đế Cấp – Đế Khí Phục Sinh Phù!”
“Keng, quay vào ô mất lượt!”
“Keng, thành công quay được Dịch Tinh Phù!”
“Keng, thành công quay được Đế Cấp Trung Phẩm Thân Pháp – Tàn Cơ Bách Biến!”
Rất nhanh, Lạc Nam đã nhận được tất cả vật phẩm mình muốn, mặc dù hơi xúi quẩy rơi vào ô mất lượt, nhưng so với giá trị của các vật phẩm hắn không quá quan tâm.
“Keng, Điểm Danh Vọng còn lại: 220 tỷ!”
Lạc Nam thỏa mãn gật đầu, đóng lại Vòng Quay Danh Vọng lúc này chỉ còn sáu cái ô trống rỗng.
“Công tử còn một lần triệu hoán Ma Thể chưa sử dụng!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nói.
Lạc Nam hơi trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời cứ để đó!”
Lần triệu hoán Ma Thể này là nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Ma Thù”, báo thù cho Thiên Vô Ảnh khi còn ở Lam Cực Tiên Tinh.
Bất quá hiện nay đang ở Tiên giới, tai mắt của Săn Ma Điện khắp nơi, có trời mới biết bọn chúng có phương pháp nào truy lùng Ma Thể hay không.
Huống hồ bất kể là Thiên Vô Ảnh hay ba vị đảo chủ đều đã có phương hướng phát triển, Lạc Nam cảm thấy Ma Thể chưa cần thiết.
“Ưm, nhẹ tay một chút!”
Thục Phi bất chợt rên rỉ lên.
Lạc Nam trong lúc miên mang suy nghĩ đã nắn bớp gò bông đào của nàng hơi mạnh, đỏ hết cả lên rồi.
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười xấu xa, xoay người lại áp thân thể yêu kiều của Thục Phi bên bờ suối, nằm đè lên trên.
Mái tóc của nàng bồng bềnh như mây che lấy cơ thể như ẩn như hiện, dụ hoặc đến cực điểm.
Dị hỏa bùng lên, y phục trên thân biến mất dạng.
“Để ta bù cho nàng!” Lạc Nam nhìn ánh mắt Thục Phi ôn nhu nói.
“Hôn thiếp!” Thục Phi hé mở đôi môi chín mộng, chủ động hôn vào môi hắn.
Lạc Nam vươn ra đầu lưỡi tiến vào khoang miệng nàng, tận tình nhấm nháp…
Bàn tay vẫn mơn trớn hai gò bông đào lộ ra mồn một của Thục Phi, một tay khác trườn qua vòng eo xuống giữa hai chân, lòng bàn tay úp lên cái gò mu múp máp trêu chọc thảm cỏ thơm.
“Mau hầu hạ chủ nhân!” Thục Phi bị hàng loạt động tác của hắn làm cho mê ly, trong lòng động tình hướng Thục Thục với Phi Phi truyền âm nói.
Hai nữ cắn môi, y phục trên thân cũng trượt xuống, hai cơ thể ngọc ngà không chút tì vết lộ ra ngoài…
Thục Thục nằm đè lên lưng Lạc Nam, dùng bầu sữa căn đầy của mình áp vào tấm lưng rộng của hắn nhẹ nhàng ma sát, đầu lưỡi trườn ra khỏi miệng liếm láp vành tai hắn.
Phi Phi nằm xuống bên cạnh, bàn tay tìm đến côn thịt Lạc Nam nắm lấy, chậm rãi vuốt ve chăm sóc, khiến nó càng ngày càng cứng trong lòng bàn tay mình.
Một hồi sau, Lạc Nam tách miệng ra khỏi môi Thục Phi…
Hắn được ba nữ chăm sóc sướng muốn điên, côn thịt đã hung hăng dựng thẳng, to lớn dọa người.
“Để bọn thiếp làm tròn bổn phận!”
Thục Phi quyến rũ cười, ra hiệu cho Lạc Nam ngồi xuống bên bờ suối, hai chân thọc vào trong nước.
Thục Phi chủ động tiến xuống dưới suối, đứng ở dưới lộ ra nửa thân trên, môi đỏ tìm đến giữa hai chân nam nhân, hé ra ngậm côn thịt vào trong miệng.
“Hừ…” Lạc Nam sung sướng rên lên, kéo Thục Thục vào trong lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc ngắn của nàng, đôi môi bá đạo khóa chặt đôi môi đỏ thẳm.
“Ưm…chủ nhân!” Thục Thục rên trong cổ họng, đầu lưỡi ôn nhu quấn lấy chiếc lưỡi thô ráp của nam nhân, nuốt sạch nước trong miệng hắn, lại truyền sang hương tân ngọc dịch của mình.
Phi Phi ở phía sau ôm lấy tấm lưng trần của Lạc Nam, quỳ gối áp bầu sữa mình vào lưng hắn, hai bàn tay vuốt ve từng múi thịt trên bụng nam nhân, thỉnh thoảng âu yếm đầu ti của hắn.
Lạc Nam hôn Thục Thục thêm một chút, nàng đã chủ động tác môi, ánh mắt cực kỳ lã lướt khiêu gợi nhìn hắn, sau đó lại trườn xuống nước đứng cạnh Thục Phi.
Thục Phi hiểu ý hé môi nhả ra côn thịt, Thục Thục đã lập tức đem nó ngậm vào.
Côn thịt của Lạc Nam quá lớn, Thục Thục không thể ngậm hết, Thục Phi như mèo con ngoan ngoãn liếm láp xung quanh, chăm sóc hai hạt ngọc rồng to tướng.
“Ta chưa hôn nàng!” Lạc Nam thở dài sung sướng, lại ôm lấy Phi Phi có tóc búi cao.
“Ưm…thiếp cũng muốn chàng!” Phi Phi kiều mị ỏn ẻn, chủ động vươn ra đầu lưỡi.
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, một tay ôm eo nàng, tay còn lại