“Cái này Loạn Cổ Chiến Trường thật là không đơn giản nha…”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm đánh giá nói.
Bất kể là vừa mới tiến vào đã va chạm với Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng hay tên Ma Đế bị nhốt trong ảo cảnh này đều không phải hàng dễ xơi, chẳng trách số lượng người tiến vào sau đó thành công trở ra ít đến như vậy.
Cũng may Lạc Nam thuộc dạng may mắn, vừa lúc sở hữu các thứ có thể khắc chế, một thân thực lực cũng không tồi nên biến nguy thành an, từ trong hung hiểm đạt được chiến lợi phẩm.
Xoẹt một cái, Phỏng Thiên Kính đã xuất hiện trên tay Lạc Nam, hắn lúc này đến gần quan sát con Khôi Lỗi Thể Đế Sơ Kỳ trước mặt.
Bởi vì chủ nhân chết đi, Khôi Lỗi cũng dừng hoạt động, mà trước đó Phỏng Thiên Kính chỉ dùng sức ngăn cản nó chứ không hủy hoại, vì lẽ đó vẫn còn nguyên vẹn như mới chẳng chút hư hỏng gì.
“Có thứ này bảo vệ, Làng Nhất Thế đến nơi ở mới lại yên tâm hơn một chút…” Lạc Nam tấm tắt cười nói.
KENG…XOẸT…
Một thanh âm kinh động vang lên, chỉ thấy thanh Ma Trường Mâu đen kịch dài đến ba mét của lão già đột nhiên phá không bay lên, hóa thành một ánh lưu tinh muốn bay mất.
Hiển nhiên ảo cảnh đã bị giải trừ, nó là một kiện Đế Cấp Pháp Bảo có linh trí, muốn bỏ chạy thoát thân.
“Khà khà, chạy đi đâu?” Lạc Nam cười tủm tỉm, ý niệm vừa động.
“Baba, gọi ta có chuyện gì không?” Tiểu Hồng Nhi lanh lợi khả ái xuất hiện trong ánh mắt cổ quái của Hồn Mỹ Hoa, nhìn Lạc Nam nãi thanh nãi khí hỏi.
“Bắt thứ đó lại, để dì Vô Ảnh của con có đồ chơi!” Lạc Nam tay chỉ Ma Trường Mâu nói.
Lúc này, Ma Trường Mâu cũng đã bay được một khoảng rồi.
Tiểu Hồng Nhi rất nhanh chân lẹ mắt nhảy lên lưng Tiểu Tinh, một người một thú cấp tốc truy kích Ma Trường Mâu.
“Nàng là nữ nhi của chủ nhân?” Hồn Mỹ Hoa ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo Tiểu Hồng Nhi hỏi, cảm thấy không hiểu vì sao Lạc Nam lại để một tiểu cô nương đi bắt Đế Cấp Pháp Bảo.
Hành vi như vậy quá nguy hiểm nha, Đế Cấp Pháp Bảo có thể chủ động công kích đấy.
“Yên tâm, nàng không sao đâu!” Lạc Nam cười xấu xa, thản nhiên bước đến trước mặt nhặt lấy một chiếc Nhẫn Trữ Vật có hình chữ thập màu đen khắc họa bên trên.
Chính là Nhẫn của lão già sau khi chết còn sót lại.
Không hổ là vật của Ma Đế, đẳng cấp của chiếc nhẫn này cực cao, trúng trực diện Thất Sắc Lôi Kiếp cho Tiểu Tinh đánh ra vẫn không hề hấn gì.
Lạc Nam nhanh chóng kiểm tra bên trong, khóe môi chậm rãi nở nụ cười…
Chỉ thấy Tiên Thạch chất chồng như núi, số lượng ít nhất cũng có ba mỏ Cực Phẩm.
Ngoài thanh Ma Trường Mâu đang phóng đi, bên trong Nhẫn vẫn còn một kiện Đế Cấp pháp bảo khác đạt đến trung phẩm có tên Liệt Tiên Ngân Châm, mặc dù cực kỳ bé nhỏ nhưng ẩn chứa khí tức nguy hiểm vô cùng.
“Cũng may lão già kia không còn khả năng thi triển, bằng không một châm này nếu bắn lén, chỉ sợ ta cũng phải bỏ mình!” Lạc Nam âm thầm cảm thán nói.
Đánh giá Liệt Tiên Ngân Châm một chút, hắn lại nhìn sang vài quyển cổ tịch bên trong nhẫn.
Liệt Tiên Mâu Quyết – Đế Cấp Thượng Phẩm Ma Công.
Ma Châm Thí Tiên Thuật – Đế Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ.
Ma Ảnh Tung Hoành – Đế Cấp Hạ Phẩm Thân Pháp.
“Lão già này đồ tốt thật nhiều!” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
Liệt Tiên Mâu Quyết chính là một môn Ma Công tu Mâu chuyên dụng, kết hợp với thanh Ma Trường Mâu kia mạnh mẽ không cần phải nói.
Ma Châm Thí Tiên Thuật lại là một loại vũ kỹ hướng dẫn sử dụng Ma Lực tụ thành phi Châm để ám sát, nếu kết hợp với Liệt Tiên Ngân Châm khủng bố không cần phải nói.
Lại thêm Ma Ảnh Tung Hoành là thân pháp của Ma tu cực kỳ thiên biến vạn hóa, không thể xem thường được.
“Không hổ danh là một đời thượng cổ Ma Đế!” Lạc Nam trong lòng kinh dị.
Có thể tưởng tượng nếu lão già Ma Đế kia ở thời kỳ đỉnh cao sở hữu những thứ này sẽ mạnh mẽ như thế nào, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị vị Địa Hoàng Tiên Đế tính kễ, đưa vào Địa Hoàng Ảo Cảnh còn khó chịu hơn.
Nghĩ đến Địa Hoàng Tiên Đế chắc cũng không phải nhân vật tầm thường, chẳng trách Địa Hoàng Thánh Địa của hắn sở hữu Hỗn Độn Thổ Khí.
Ngoài ba quyển Đế Cấp ra, bên trong Nhẫn vẫn còn lại vài chục loại đa dạng Tôn Cấp các loại Vũ Kỹ, Công Pháp, Thân Pháp, Pháp Bảo không tệ…
Những thứ này lại đều là hàng của Tiên Tu, chắc hắn là tài sản của đám nạn nhân không may lọt vào tay lão già.
Lạc Nam không thèm để ý, thu hồi luôn cả Khôi Lỗi Đế Giả vào trong nhẫn…
Nhận chủ Khôi Lỗi Đế Giả sẽ tiêu tốn một khoảng thời gian, hiện tại không phải thích hợp.
“Lần này thu hoạch không tệ chứ?” Mỹ Hồn Hoa nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn cười hỏi.
“Thật sự không tệ, đáng tiếc không còn Ma Thạch!” Lạc Nam có chút than thở nói ra.
Có lẽ Ma Thạch của một vị Ma Đế số lượng sẽ càng thêm khủng bố, chỉ là đã bị lão già kia sử dụng vô số năm nay rồi, ngay cả một khối cũng chẳng còn, vì thế hắn mới chuyển sang ăn thịt tu sĩ để bổ sung năng lượng.
“Chủ nhân cần Ma Thạch làm gì?” Mỹ Hồn Hoa tò mò.
Lạc Nam chưa kịp trả lời…
NGAO HÍ!
Tiếng Tinh Không Long Mã quay về, Tiểu Hồng Nhi miệng cười khanh khách, trong tay cầm một thanh trường mâu đang rung rẩy lẫy bẫy…
Hồn Mỹ Hoa tròn xoe mắt…
“Baba, nhiệm vụ hoàn thành!” Tiểu Hồng Nhi cười tươi rói đưa Ma Trường Mâu cho Lạc Nam.
“Bảo bối ngoan!” Lạc Nam sủng ái xoa xoa đầu nàng, tiếp lấy Ma Trường Mâu vẫn còn run cầm cập thu luôn vào trong Nhẫn.
Tiểu Hồng Nhi hiện tại đồ ăn chủ yếu là vũ khí Vương Cấp, toàn bộ đều là Lạc Nam từ Cửa Hàng May Mắn mua cho nàng, chất thành đống bên trong Linh Giới Châu.
Vì ăn đồ Vương Cấp đã lâu, nên khi nhìn thấy Ma Trường Mâu tiểu nha đầu thèm nhỏ dãi, bất quá cũng biết hiện tại chưa ăn được Đế Cấp nên phụng phịu nhìn Lạc Nam.
“Có thưởng nóng đây!” Lạc Nam bật cười, lấy ra một thanh Kiếm đạt đến Tôn Cấp trong nhẫn của lão già đưa cho nàng.
“Baba tốt nhất!” Tiểu Hồng Nhi hưng phấn chu miệng.
“Ngươi đưa Kiếm cho nàng làm gì?” Hồn Mỹ Hoa cảm thấy trí não của mình không đủ dùng.
“Baba, đây là dì nào? sao lạ quá vậy?” Tiểu Hồng Nhi lúc này mới chú ý đến Hồn Mỹ Hoa, nhìn sang Lạc Nam tò mò hỏi hắn.
“Nàng ấy là đồng bọn mới, con có thể gọi dì Tiểu Mỹ!” Lạc Nam cười giới thiệu.
“Là dì Hoa!” Hồn Mỹ Hoa nghiêm túc lên tiếng đính chính nói.
Tiểu Hồng Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép nói: “Hồng Nhi chào dì Tiểu Mỹ!”
“Phốc!” Hồn Mỹ Hoa xém chút té lăn ra đất.
Không còn chuyện gì nữa, Tiểu Hồng Nhi hưng phấn tay cầm thanh kiếm Tôn Cấp tiến vào Linh Giới Châu, chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn.
“Chủ nhân đưa kiếm cho con bé làm gì?” Hồn Mỹ Hoa khó hiểu nhìn sang Lạc Nam.
“Làm đồ chơi!” Lạc Nam tùy tiện đáp.
Nếu để Hồn Mỹ Hoa biết hắn đưa Tôn Cấp cho Hồng Nhi làm đồ ăn, chắc chắn nàng sẽ bị sốc.
Những chuyện hoang đường như vậy phải từ từ thích ứng mới bình tĩnh được.
“Haizz…để ta tiễn các ngươi đi một đoạn!” Lạc Nam chợt thở dài một tiếng, Đế Diễm bùng lên, đem thi thể một đám nữ nhân đốt thành tro bụi.
Đám nữ nhân này trước đó đã bị lão già Ma Đế cưỡng ép thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên, khi lão già chết đi…các nàng cũng cùng lúc tắt thở.
Tiên giới vốn là như vậy, nhất là những nơi nguy hiểm như Loạn Cổ Chiến Trường…dù Tiên Tôn đã là nhân vật cao thượng trong mắt người khác, nhưng đôi khi vẫn chưa thể nắm giữ vận mệnh của mình.
…
Một ngày sau…
“Đây là Địa Hoàng Thánh Địa sao…”
Đứng từ phía xa, Lạc Nam ánh mắt ngưng tụ nhìn phế tích hùng vĩ trước mặt…
Mặc dù đã hoang tàn đổ nát, rất nhiều kiến trúc chỉ còn lại mảnh vụn, không gian cũng tầng tầng lớp lớp bị rạn nứt, nhưng nhìn từ xa…cũng đủ để hình dung Địa Hoàng Thánh Địa tại thời đại thượng cổ từng huy hoàng như thế nào.
Sụp đổ nhiều năm, bên trong không khí vẫn còn lưu trữ Thổ hệ Tiên Khí nồng đậm hơn nơi khác gấp trăm lần…chính là thiên đường của tu sĩ Thổ Hệ.
Dựa vào những di tích đổ nát còn sót lại, Lạc Nam có thể tưởng tượng ra viễn cảnh của một thế lực sở hữu lãnh thổ liên miên bất tuyệt nối liền không dứt, vài trăm tòa Kim Tự Tháp ngưng tụ bằng đất cao đến chọc trời, vững vàng nằm trên đại địa, sau lưng là một đại sơn chót vót khuất bóng trong mây…
“Không hổ là Thánh Địa…” Lạc Nam nghiêm nghị nói ra.
Ở tiên giới, từ Đế và Thánh không thể sử dụng một cách tùy tiện, yêu cầu thấp nhất phải là có Tiên Đế mạnh mẽ tọa trấn thế lực.
Mặc dù như vậy, thì những thế lực dám dùng “Thánh” thay cho Đế để đặt tên cũng biết không