“Tử Yên tiểu thư, sắp tới nàng có dự định gì không?”
Bên ngoài Làng Nhất Thế, Lạc Nam nhìn Tử Yên cùng hai nữ Đông Mai lưu luyến hỏi.
Hiển nhiên đã rời khỏi Loạn Cổ Chiến Trường, Tử Yên các nàng cũng muốn rời đi.
Làng Nhất Thế mặc dù tốt, nhưng suy cho cùng không phải Thế Lực của các nàng…
Tử Yên khăn che mặt nhẹ nhàng lay động, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Lạc Nam hồi lâu, lại nhìn thoáng qua chúng nữ trong Làng Nhất Thế…
Cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Thuận theo tự nhiên a…”
Nói xong, xé rách không gian, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
“Đáng chết tình kiếp!” Thu Thi với Đông Mai hai người giận trừng Lạc Nam một cái, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.
Lạc Nam toàn thân chấn động, sững sờ hồi lâu…
“Thuận theo tự nhiên…”
Đây là lời hắn nói với nàng a.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam quay người tiến vào.
“Tử Yên rất tốt, ngươi ra sức giữ lại, nói không chừng nàng sẽ không rời đi!”
Âu Dương Thương Lan khoanh tay trước ngực đứng trước cổng làng, nhìn thấy dáng vẻ Lạc Nam có chút u sầu an ủi hắn một tiếng.
“Tử Yên muốn thuận theo tự nhiên, ta cũng là như vậy…” Lạc Nam thở dài nói.
Hắn và Tử Yên, mặc dù thưởng thức đối phương, nhưng cảm tình còn chưa đến mức phát triển thêm một bậc, Vong Tình Đạo mà Tử Yên tu luyện không thể thay đổi trong một sớm một chiều, đã gọi là Vong Tình…một khi muốn Hữu Tình, vô cùng khó khăn.
Nếu không…Thu Thi với Đông Mai cũng không dùng Tình Kiếp để hình dung.
Một khi hữu tình, vong tình hủy diệt…ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu luyện từ trước đến giờ của Tử Yên, cũng là khảo nghiệm vô cùng to lớn của nàng, bởi thế mới gọi là Tình Kiếp.
Cũng có chút giống như Thiên Kiếp, là một loại khảo nghiệm vậy…
“Nghĩ thông suốt là tốt!” Âu Dương Thương Lan liếc mắt, đang muốn quay người vào làng.
“Hắc hắc!” Nào ngờ tiếng cười xấu xa của Lạc Nam vang lên, tiến đến từ phía sau ôm lấy eo nàng, ghì sát vào lòng hắn.
“Ngươi…ngươi buông ra!” Âu Dương Thương Lan toàn thân tê rần, một cổ nhiệt khí chạy dọc khắp cơ thể khiến nàng thở hổn hển.
“Nàng có thời gian bận tâm đến Tử Yên, sao không để ý chuyện của mình?” Lạc Nam quay người Âu Dương Thương Lan lại đối diện với mình.
“Chuyện của ta…chuyện gì?” Âu Dương Thương Lan ánh mắt hơi tránh, nhịp tim đập lên vô cùng lợi hại.
“Chuyện của ta và nàng!” Lạc Nam ôn nhu nói.
“Chúng ta có chuyện gì?” Âu Dương Thương Lan yêu kiều thở hổn hển, đứt quãng nói:
“Ngươi là Trưởng Làng, ta là Hộ Pháp…chỉ thế thôi!”
“Ta còn thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng!” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc.
“Đó là ta đánh không lại, bị ngươi cướp đoạt!” Âu Dương Thương Lan nghiến răng, nàng vì không để mình hổ thẹn với quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo nên mới nghĩ ra kế sách như thế.
“Nhưng hiện tại ta nắm giữ Linh Hồn Bổn Nguyên, nàng phải nghe lời ta!” Lạc Nam ánh mắt mị mị, nhìn dung nhan tuyệt thế yêu cơ của Âu Dương Thương Lan ở ngay đối diện, nhịp tim của hắn cũng đập thình thịch lên như trống.
Đây là cảm giác mà Tử Yên chưa thể mang đến cho hắn, bằng không hắn đã mạnh mẽ bắt Tử Yên ở lại Làng rồi.
“Nghe lời ngươi cái gì chứ…” Âu Dương Thương Lan giận dữ trừng hắn: “Đừng có ỷ vào linh hồn bổn nguyên mà khi dễ ta!”
“Ta đâu có khi dễ nàng, chỉ muốn nàng bồi thường cho ta!” Lạc Nam cúi đầu cạ trán của mình vào trán nàng, ở khoảng cách gần, hắn nghe được thơm thơm như u cốc từ đôi môi kiều diễm của nàng thở ra.
“Bồi thường vì cái gì…” Âu Dương Thương Lan ngơ ngác.
“Nàng chưa hỏi ý kiến mà dám công bố ta giả nữ nhân, hại ta bị mấy nữ cười một trận, ngay cả Tử Yên cũng âm thầm thấy nhìn ta bằng ánh mắt quỷ dị!” Lạc Nam dùng mũi mình quẹt quẹt mũi quỳnh xinh xắn của nàng.
Một nam nhân đường đường chính chính phải giả gái để gia nhập thế lực toàn nữ nhân, nghe qua đã thấy biến thái bệnh hoạn.
Cũng may tính cách của Tử Yên rất nhạt, không quá mức bận tâm nguyên nhân, bằng không hắn phải tìm cái lỗ chui xuống.
“Phi, đó là muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ muốn giả nữ nhân mãi sao?” Âu Dương Thương Lan hừ một tiếng, vươn tay véo mạnh hông hắn.
“Ta mặc kệ, hiện tại ta muốn nàng bồi thường!” Lạc Nam bất chấp lý lẽ.
“Bồi thường cái gì?” Âu Dương Thương Lan trừng mắt hỏi, bị nam nhân này ôm ấp một trận, nàng cũng quen với động tác của hắn.
“Làm nữ nhân của ta nhé!” Lạc Nam ánh mắt đầy tình cảm nhìn nàng, ôn nhu nói:
“Nàng là nữ nhân ta yêu, ta muốn nàng bồi thường bằng cách làm nữ nhân của ta!”
Nàng là nữ nhân đầu tiên hắn theo đuổi sau khi phi thăng Tiên giới, Lạc Nam trong lòng hồi hộp.
Âu Dương Thương Lan cả người rung rẫy, đầu óc mụ mị, một cảm giác ngọt ngào bao phủ khắp tâm linh cũng như toàn bộ thân thể nàng.
Đây là cảm giác được nam nhân tỏ tình sao?
Lần đầu tiên trong đời Âu Dương Thương Lan được trải nghiệm, cảm giác trong lúc đó khiến nàng trầm mê sắp phát điên.
“A…”
Phía sau cổng làng, Đình Manh Manh đang ẩn núp nghe lén thấy tình cảnh này xém chút hét to lên, bất quá Thục Phi đã như quỷ mị xuất hiện đưa tay bịt kín cái miệng nhỏ của nàng, nắm Đình Manh Manh lôi đi.
“Tiểu nha đầu không được quấy phá chỗ người lớn tâm sự!”
Thục Thục với Phi Phi cũng phối hợp xuất hiện, ba nữ vô thanh vô tức nắm Đình Manh Manh khiêng đi.
Mặc dù như vậy, động tĩnh của Đình Manh Manh cũng làm Âu Dương Thương Lan kinh hô, vội vàng đẩy Lạc Nam ra.
Nàng oán giận trừng mắt nhìn hắn: “Đâu có dễ như vậy!”
Lạc Nam một mặt mộng bức, bất quá trong lòng cũng là mừng rỡ, nàng nói vậy tám phần mười là đồng ý, chỉ là kèm theo điều kiện mà thôi.
Quả nhiên, chỉ nghe Âu Dương Thương Lan thản nhiên nói: “Tỷ muội ba người chúng ta đời này đều phải cùng một chỗ, Manh Manh quá nhỏ nên không tính, nhưng Tiểu Tuyết phải cùng ta gả cho một nam nhân!”
“Ngươi muốn có được ta, trước hết thu Tiểu Tuyết đi!”
“Chỉ cần Tiểu Tuyết đồng ý, ta đáp ứng ngươi!”
Lạc Nam toàn thân cứng đờ, bị Âu Dương Thương Lan hồi đáp một phen khiến cho á khẩu, hắn có nằm mộng cũng không lường đến nước đi này của nàng.
Thấy Lạc Nam thất thần, Âu Dương Thương Lan nhướn mày: “Thế nào? không thích Tiểu Tuyết à? Nếu ngươi không thích thì ta không ép ngươi!”
“Thích nha…” Lạc Nam không chút do dự đáp.
Nếu hắn không thích, cũng không mang các nàng vào Linh Giới Châu chứng kiến bí mật.
“Vậy là tốt, ngươi cứ xem như phụng chỉ tán gái, tán một được hai!” Âu Dương Thương Lan dương dương đắc ý, không nói hai lời quay người vào Làng.
Lạc Nam nhìn theo bóng lưng ma quỷ của nàng, như trời trồng đứng thật lâu.
Độc Cô Ngạo Tuyết u tĩnh như mặt giếng cổ, lạnh lùng như một khối băng, cảm tình cũng không hề phong phú như Âu Dương Thương Lan.
Chỉ sợ so với Tô Nhan năm đó còn khó gần hơn.
Lạc Nam đánh giá, ở trong mắt Độc Cô Ngạo Tuyết, tu luyện Kiếm thuật còn quan trọng hơn nói chuyện tình cảm không biết bao nhiêu lần.
Âu Dương Thương Lan đưa ra điều kiện như vậy, quả thật là thử thách không hề đơn giản a.
“Phu quân cố lên nha, ngươi có kinh nghiệm tình trường lão luyện, tán Độc Cô Ngạo Tuyết còn không phải dễ như trở bàn tay?” Bên trong đan điền, Quang Nhi với Hỏa Nhi động viên nói.
Các nàng hứng thú bừng bừng, cũng muốn xem thử Lạc Nam làm sao thu được Độc Cô Ngạo Tuyết vào tay.
Lạc Nam nhứt cả trứng vỗ vỗ đầu, Độc Cô Ngạo Tuyết bình thường không có chuyện gì làm đều chạy đi luyện Kiếm, hắn làm sao tiếp cận được nàng?
Vốn định trước hến thu lấy Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết để từ từ phát triển, nào ngờ Âu Dương Thương Lan trực tiếp đưa ra điều kiện như vậy.
Làm cho Lạc Nam khóc không ra nước mắt.
…
Hắn tiến vào Làng…
“Gặp qua trưởng làng…”
“Hì hì, chào trưởng làng!”
Một đám nữ đệ tử nhìn thấy Lạc Nam đều vui vẻ phất tay chào hỏi, ánh mắt hài hước nhìn lấy hắn.
Có nữ lớn mật còn lớn tiếng hô: “Trưởng làng, khi nào rảnh mát xa cho chúng ta a!”
Lạc Nam trực tiếp chạy trối chết, để lại một tràn cười oanh oanh yến yến phía sau.
Các nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước đây Lạc Yên sư muội hay thẹn thùng, thì ra người ta vốn là nam nhân.
Lạc Nam triệu tập chư vị Hộ Pháp của Làng Nhất Thế, đem toàn bộ tài vật lần này thu được ở Loạn Cổ Chiến Trường lấy ra.
“Hít…”
Chúng nữ hít một ngụm lãnh khí, chỉ thấy Tôn Cấp các loại cũng có tận vài chục, Mỏ Tiên Thạch với Ma Tha nhìn hoa cả mắt, Đế Cấp cũng có không hề ít, bất quá chủ yếu lại giành cho Ma Tu.
“Trưởng Làng, ngươi là đem toàn bộ tài vật trong Loạn Cổ Chiến Trường thu sao?” Đạm Đài Uyển ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Nam.
Chúng nữ cũng đưa mắt nhìn, Địa Ngọc Huyền tiếp nhận truyền thừa của Địa Hoàng Thánh Địa các nàng cũng biết.
Cứ tưởng đó là thu hoạch lớn nhất, nào ngờ hiện tại còn một đống vật phẩm quý giá.
Lạc Nam cười lắc đầu: “Loạn Cổ Chiến Trường rất lớn, ngày sau các nàng đạt đến Tiên Tôn có thể tiến vào thí luyện cho