Vốn dĩ NhanKiến Định đang cảm thấy hơi buồn cười nhưng lúc nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh đang mang thai ngủ ở phòng khách thì chỉ hận không thể đi tới cho Lê Quốc Nam một cái tát bay đến trên tường, dù anh ta keo kiệt cũng không thể keo kiệt đến mức này được.
Anh ấy cẩn thận đưa Nhan Nhã Quỳnh còn đang ngủ về phòng, nhét xong chăn nhỏ vẫn chưa yên tâm nên ở lại canh chừng nửa tiếng trong phòng, thấy cô không có nơi nào khó chịu mới thoáng yên tâm đi ra ngoài.
Lúc này, một nửa thân mình của Lê Quốc Nam ở trên sô pha một nửa ở dưới đất, cũng không biết anh ta được cấu tạo từ cái gì mà như thế vẫn có thể ngủ được.
Đãi ngộ của anh ta cũng sẽ không tốt được thế, NhanKiến Định không hề do dự đá một cái khiến người lăn từ trên sô pha xuống.
“Ai? Là ai dám mưu hại ông nội đây?”
Đột nhiên ngã từ trên sô pha xuống thì dù có là heo cũng phải tỉnh lại.
“Là anh đây.
Lê Quốc Nam, em được đấy.
Em để em gái anh cùng ngủ ở phòng khách, em gái anh còn nhỏ nhưng em có con nhỏ không hả?”
Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn bên tai khiến Lê Quốc Nam vốn dĩ đang buồn ngủ bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ từ đứng dậy.
Sau khi chạy đến đầu sô pha bên kia không nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh ở bên cạnh thì anh ta biết, anh ta thật sự tiêu rồi.
Cái tính cuông em gái của NhanKiến Định có từ nhỏ đến lớn.
Hồi bé còn đỡ, không có lực sát thương gì, sau này càng lớn thì lực sát thương quả thực khuếch đại không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ người bác sĩ là anh ta đây giữ lại còn hữu dụng, nếu không giống như lúc trước thì anh ta đã sớm bị…Chuyện cũ nhớ lại mà sợ.
“Anh Định, anh Định, anh bình tĩnh một chút.
Em phối hợp với em gái định khiến anh kinh ngạc vui mừng mà thôi.
Tối hôm qua em cũng từng khuyên em Quỳnhrồi nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn làm, anh cũng biết là bây giờ cô ấy đang mang thai nên tính tình lớn, nếu không thuận theo