“Bệnh nhân, bệnh nhân, mẹ thấy sau này con cứ ở với bệnh nhân của mình đi, còn cần người mẹ này làm gì nưa.
Miệng bà Nhung thì nói không ngừng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lê Quốc Nam nhẹ nhàng mỉm cười, đúng là một người khẩu thị tâm phi.
“Mẹ, con trai bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi”
Người nhà họ Lê hầu như đều không ở nhà vào ban ngày, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc.
Lê Quốc Nam quỳ xuống trước mặt mẹ mình, anh ta chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai.
Một nơi ăn thịt người như vậy, năm đó sao mình có thể yên tâm để bà ấy ở lại đó một mình cơ chứ.
“Mẹ biết con có chuyện của mình, mẹ cũng quá tham vọng ngày nào con cũng ở bên cạnh mẹ.
Thỉnh thoảng gửi cho mẹ đôi câu vài lời là mẹ đã rất vui Àị.
9U TOI…
Con mình thì mình thương, bà Nhung đỡ con trai dậy, ngồi bên cạnh mình, âu yếm hiền từ vu.ốt ve mặt anh 1a.
Mấy năm gần đây sức khỏe bà ấy càng ngày càng kém, bà ấy cũng biết rõ, sợ cũng không sống được bao lâu nữa.
Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Lê Quốc Nam, bây giờ anh ta đã lành lặn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được hạ xuống.
Bà Nhung nhìn con mà ngấn nước mắt.
“Mẹ mong con sớm kết hôn, tìm một người vợ tâm đầu ý hợp sống tốt cuộc đời của mình.
Con cũng biết tình hình nhà họ Lê rồi đấy, chỉ về thăm mẹ một lúc rồi mau quay về đi, dù sao đây cũng không phải một nơi tốt lành “
Sống cuộc sống chim chậu cá lồng bao nhiêu năm qua, bà ấy cũng đã quen rồi.
Nhưng bà ấy không muốn con trai mình phải chịu khổ.
Lê Quốc Nam rời đi rồi bặt vô âm tín quả thực đã khiến bà ấy buồn, nhưng trong lòng bà ấy lại cảm thấy may mắn, may mắn là con trai mình đã thoát khỏi bể khổ.
Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta có thể sống thoải mái hơn.
“Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi…”
Từ nhỏ đến lớn đều là như này, tất cả những dày vò hành hạ của nhà họ