Đạm Đài Uyển đột ngột hành động lớn mật, chỉ thấy hai bầu sữa của nàng e ấp đè ép, trái phải căn đầy tròn trịa cân xứng, ở giữa tạo thành một khe rãnh sâu hun hút, bên trên hai đỉnh núi chính là hai hạt ngọc châu tiên diễm vô cùng kích thích thị giác…
Mùi hương cơ thể cùng cảnh tượng trước mặt kích thích khiến Lạc Nam cũng phải sững sờ, ánh mắt nhìn đăm đăm, lại không nghĩ đến Đạm Đài Uyển đột nhiên có hành động táo bạo như vậy.
“Thế nào? đẹp không?” Đạm Đài Uyển chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn, vòng eo lắc lư ưởn lên bộ ngực, mở miệng khiêu khích.
Lạc Nam nhìn nàng chăm chú, hướng đôi mắt long lanh của Đạm Đài Uyển nhìn thẳng.
Đạm Đài Uyển cũng trừng lại đôi mắt nhìn hắn, cố gắng ngăn cản nhịp tim đập lên thật mạnh của mình.
Lạc Nam bất chợt vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy một bên bầu sữa, nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ cảm thấy đàn hồi mềm mại, mát lạnh êm ái, xúc cảm không thể hình dung.
“Rất đẹp…” Hắn thành thật thừa nhận, nhưng bàn tay đã cảm ứng được nhịp tim đập dữ dội của nàng, cho thấy Đạm Đài Uyển thật sự không bình tĩnh như bề ngoài biểu hiện.
Đặc biệt là khi Lạc Nam xoa nắn bộ vị mẫn cảm, thân thể nàng có chút run rẩy rất nhỏ, mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng không giấu được một người nhạy cảm như hắn.
Lạc Nam trong lòng thở dài, cô nàng này rõ ràng là dùng một loại phương thức mạnh mẽ lớn mật để bài tỏ tình cảm với hắn nhằm che giấu nội tâm hồi hộp và thấp thởm của nàng.
Một khi hắn từ chối tình cảm của nàng, mặc dù Đạm Đài Uyển sẽ đau lòng muốn chết, nhưng bề ngoài vẫn có cớ để ra vẻ tất cả đều là nàng cố ý trêu chọc hắn, sau đó xem như mọi thứ chưa từng xảy ra, tránh làm mất đi mối quan hệ hiện có.
Cảm giác ngón tay của Lạc Nam nắm lấy đầu núm anh đào của mình xoe nhẹ đùa nghịch, Đạm Đài Uyển da gà nổi lên, vẫn mạnh miệng ra vẻ không quan trọng hỏi:
“Thích không?”
“Thích!” Lạc Nam cười.
“Thích thì mau ăn nha!” Đạm Đài Uyển vũ mị hé mở môi thơm, cố ý nâng cao bộ ngực.
“Không muốn!” Lạc Nam nghiêm túc lắc đầu.
Đạm Đài Uyển sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch, lại cười lên khanh khách co rụt người lại, rời khỏi bàn tay hắn:
“Trêu đùa ngươi một chút mà thôi, muốn ăn tỷ tỷ mà dễ à?”
Ánh mắt nàng đã có chút đỏ hồng, trong lòng đau đớn khó tả, cắn răng nói:
“Công Pháp ta sẽ nhận, hiện tại lập tức tu luyện, ngươi có thể ra ngoài!”
Nói xong Đạm Đài Uyển quay người đi đến bên giường, bờ vai nhỏ gầy rung rẩy lên, nàng biết nam nhân này không thiếu nữ nhân, chắc chắn hắn không quá xem trọng mình.
Nhưng mà bị chính diện từ chối, nàng vẫn đau như muốn nghẹt thở, trong lòng rối loạn.
Nào ngờ một vòng tay cứng rắn đã từ phía sau ôm lấy eo nàng, Lạc Nam liếm nhẹ vành tai như ngọc, thủ thỉ nói:
“Mỹ nhân phải từ từ thưởng thức, ta chưa muốn ăn nơi đó, nhưng muốn ăn nơi khác!”
Đạm Đài Uyển chưa kịp phản ứng, Lạc Nam đã đem nàng quay mặt lại, nâng lên chiếc cằm trơn bóng, nhìn ngắm đôi môi tinh xảo hồng thẳm trơn bóng, hắn cúi đầu hôn xuống thật sâu.
“Ưm…”
Đạm Đài Uyển rên nhẹ một tiếng, tức giận giùng giằng, hai bàn tay đấm thình thịch vào ngực hắn, muốn đẩy Lạc Nam ra.
Lạc Nam lì lợm vô cùng, đem nàng siết vào lòng như muốn hòa tan, bờ môi tham lam tấn công mạnh mẽ.
Đạm Đài Uyển hai mắt chảy xuôi dòng lệ, trong lòng mắng một tiếng khốn khiếp, lại vòng tay cấu chặt vào hông hắn, nhưng bờ môi khép chặt lại nhẹ nhàng tách ra.
Đầu lưỡi Lạc Nam nhân cơ hội tiến công thần tốc, đảo qua hàm răng ngọc ngà của nàng, thảm hiểm mọi ngõ ngách ẩm ướt ngọt lịm bên trong miệng nhỏ, cuối cùng thành thục chiếm hữu chiếc lưỡi thơm tho.
Đạm Đài Uyển toàn thân mềm nhũn, biểu hiện lớn mật khiêu khích từ nãy đã sớm biến mất, nàng như một con thỏ non lọt vào tay sói già, chỉ biết bị động mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, trái tim đau đớn cũng trở nên đập mạnh trở lại.
Tên khốn kiếp này rõ ràng nhìn thấu dụng ý của nàng, còn cố tình mở miệng khiến nàng hiểu lầm, làm nàng xém chút chết lặng.
Lạc Nam thấy lệ châu rơi xuống, biết mình đùa quá đáng rồi, động tác càng thêm dịu dàng, một tay vuốt mái tóc dài của nàng, một tay nhẹ nhàng xoa nắn eo thon, đầu lưỡi ôn nhu quấn lấy lưỡi của mỹ nhân, chậm rãi mút lấy, cùng nàng trao đổi hương tân ngọc dịch.
Không biết qua bao lâu, cảm giác Đạm Đài Uyển lồng ngực phập phồng, môi lưỡi bị hôn đến mức khô nóng, hắn mới lưu luyến buông tha cho nàng, tách nhẹ đôi môi.
Đạm Đài Uyển hai mắt lim dim, phức tạp nhìn lấy hắn.
“Nàng biết ta là loại người thương hương tiếc ngọc, sao có thể nỡ khiến nàng đau lòng?” Lạc Nam mỉm cười nói.
“Ngươi vốn là kẻ không có lương tâm, Thương Lan tỷ tỷ rõ ràng sắp xếp cơ hội, từ đầu đến cuối ngươi chỉ nắm tay ta với Y Thiền có một lần!” Đạm Đài Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Lần trước Âu Dương Thương Lan sắp xếp các nàng ra ngoài với Lạc Nam, dụng ý trong đó thông minh như các nàng làm sao không hiểu?
Nào ngờ nam nhân này từ đầu đến cuối đều ra vẻ đứng đắn, thậm chí có vài lần nàng bật đèn xanh hắn cũng không tận dụng, đúng là tức chết nàng.
Lạc Nam có chút xấu hổ vuốt mũi, nếu có Tiểu Uyển với Tiểu Thiền thì hắn còn giở trò, đằng này còn Độc Cô Ngạo Tuyết ở bên cạnh, chưa kể lần đó ra ngoài làm chính sự, lại xảy ra va chạm với Thải Quỳnh Dao, sau còn xung đột Xích Lôi Tông, thật sự bị mất hứng.
“Ta sợ tiến công nhanh quá nàng không thích ứng!” Lạc Nam nghiêm chỉnh nói.
“Hừ, ngươi vừa lên đảo mấy ngày đã đè Tu Hoa ra, còn có mặt mũi nói lời này?” Đạm Đài Uyển liếc xéo mắt, tin hắn mới là chuyện lạ.
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười xấu xa, nói: “Lúc này ta đền bù, nàng muốn gì cũng được!”
Mỹ nhân đã mở lòng, hắn cũng không ra vẻ từ chối, bằng không thì quá mức giả tạo.
Nguyên nhân gì từ lâu Lạc Nam vẫn chưa luyện hóa Hóa Thân Hắc Ám và La Hán Minh Quang, thật chẳng lẽ là vì tạm thời không có tác dụng quá lớn thật sao?
Lạc Nam biết, mình chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi…hắn vẫn luôn giữ lại hai loại Dị Thuộc Tính này chờ quan hệ với Tiểu Uyển và Tiểu Thiền tiến thêm một bậc.
Âu Dương Thương Lan cũng biết điều này, vì thế lần trước mới cố ý sắp xếp các nàng ra ngoài cùng với hắn.
“Ta đang rất tức giận, mau vỗ ta nguôi giận!” Đạm Đài Uyển phồng má nói, thanh âm có chút làm nũng.
“Được!” Lạc Nam cười tà, mang nàng đến giường gỗ nằm xuống.
Đạm Đài Uyển thấp thởm pha lẫn chờ mong.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc gần với nam nhân, đây là người đầu tiên khiến nàng ngưỡng mộ và động tình, không hồi hộp mới là chuyện lạ.
Một quyển công pháp Đế Cấp mang ra ngoài sẽ dẫn phát gió tanh mưa máu, vô số người phấn đấu cả một đời cũng chẳng thể đạt được, hắn lại đơn giản mang cho nàng, hơn nữa còn tỉ mỉ tuyển chọn loại công pháp phù hợp với nàng.
Đạm Đài Uyển mặc dù chưa tiếp xúc với nhiều nam nhân, nhưng nàng dám chắc trên thế gian này chỉ có hắn mới đối xử tốt với nàng như vậy.
Nam nhân như thế, đáng giá để mọi nữ nhân phó thác chung thân.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng thở gấp.
“Ăn nàng!” Lạc Nam thuận miệng đáp một tiếng, bờ môi mút nhẹ một hạt anh đào đỏ rực bên trên bầu sữa thơm ngát.
Đạm Đài Uyển như bị giật điện, cảm giác tê dại này hoàn toàn khác hẳn với khi hắn dùng tay.
Bất quá đã xác định cho nam nhân này, nàng cũng không rụt rè hay ngượng ngùng.
Xét về tuổi tác, nàng lớn hơn Lạc Nam rất nhiều, nếu thẹn thùng như tiểu cô nương có thể bị hắn cười nhạo.
“Ngon không?” Nàng quyến rũ hỏi.
“Rất ngon!” Lạc Nam trong miệng đầy ắp, chỉ có thể truyền âm trả lời.
“Ngon thì ăn nhiều một chút!” Đạm Đài Uyển trong mắt đầy vẻ ôn nhu, chủ động ưởn người cho hắn ngậm thật sâu vào trong miệng.
Lạc Nam tham lam cắn mút như trẻ nhỏ khát sữa, khi thì trái khi thì phải, đem đồi núi của nàng dính đầy dấu răng và nước miếng.
Nàng khép hờ đôi mắt, lông mi nhẹ rung động, tay ngọc vòng qua cổ hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên mê người.
Đạm Đài Uyển đã khỏa thân từ trước, làn da trơn bóng như ngọc óng ánh trong không gian, toàn thân chỉ có chiếc quần lót nhỏ đang dần dần ẩm ướt bảo hộ.
Lạc Nam vì vùi đầu vào ngực nàng, Đạm Đài Uyển ngửi được mùi tóc hắn, phát hiện có hương thơm khác thường, nàng mím môi hỏi:
“Ngươi có mùi nữ nhân?”
Lạc Nam ngẩng đầu, cũng không giấu nói: “Vừa cùng Tu Hoa lăn lộn một