.Nói xong chị y tá đặt tay lên trán nó lau mồ hôi cho nó...đang suy nghĩ linh tinh thì con nhỏ đi vào, chị y tá gật đầu chào con nhỏ rồi bước đi ra...ko quên khép cửa phòng lại. Nhìn con nhỏ bây giờ cũng bớt ác cảm đi một chút...Mặt mày tuy có bơ phờ, son phấn ko còn, mặt mộc của con nhỏ vẫn đủ hạ gục bất cứ đứa con trai nào nhìn thấy, nhất là dáng người quyến rũ của con nhỏ...nảy giờ cũng lâu, chắc tiệc sinh nhật sắp tàn rồi, vậy mà con nhỏ vẫn ở đây và chưa thay đồ nửa .Con nhỏ kéo cái ghế ngồi kế bên nó...chẳng nói gì...lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lau luôn mấy vết máu con dính trên ngực của nó....Phòng vip, máy lạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra là sao nhỉ.Nó thì cứ ngẩng đầu lên trần mà nghĩ"sao mình lại bất chấp cứu nhỏ nhỉ,nhỏ với mình có qua hệ gì đâu.Từ lúc gặp nhỏ mình toàn bị thương không à.Chợt nó lại nhớ đến lời mẹ nóiLà đàn ông con phải bảo vệ phụ nữ(sao lắm là đàn ông thế,mẹ nó lằng nhằng quá).Ừ chắc có lẽ mình cứu nhỏ là vì thế,...nó tự nhủ.Hồi lâu cảm thấy lạ lạ...quay qua...con nhỏ đang nằm tựa đầu lên giường...trên mắt lấp lánh những giọt nước mắt...Nó hoảng hồn...Nó sợ nhất là con gái khóc....chỉ cần nhỏ nào khóc trước mặt nó thì nói gì nó cũng xiu lòng theo ngay. Cố gắng nhấc tay phải (vai ko bị thương) rụt rè lau nước mắt cho con nhỏ- Nè nè...tự nhiên khóc dzậyCon nhỏ ngẩn mặt lên nhìn nó...rồi tự tay lau nước mắt, quay lại nhìn nó với bộ mặt lạnh lùng hằng ngày..- Ko có gì! – nó chưng hửng,xì...thấy ghét...đây cũng chẳngquan tâm.Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài...con nhỏ đi ra cửa...bên ngoài lấp ló mấy cái đầu chắc là bạn của con nhỏ...ông Kha chen vào...Còn đám kia bị nhỏ bị con nhỏ kéo đi.Chợt nó nghe thấy có giọng nhỏ nào đó vọng lại:
-Đâu,đâu,anh đẹp trai mà mày kể đâu cho tao xem nào.-rồi chỉ còn lại tiếng sì sào,không nghe rõ nữa.
-Coi mày cao giáo khỏe mạnh mà yếu quá mày,làm sao mà băng tùm lum thế.-Hay quá ông thử như thế này đi rồi biết.
- Dà ai biết đâu...cái này chị y tá băng..hok phải em- Chừng nào dc về mậy- Ngta nói sáng mai- Cũng ổn...chú em mày có công lớn...biết bảo vệ ng đẹp của tau..khà khà...mai tau qua chở ày về.
Ông kha nói dc mấy câu rồi đi ra ngoài
nằm một mình, nó cũng chẳng biết sao lúc nảy lại làm như vậy nửa...lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống nó biết thế nào cũng ôm con nhỏ ko kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ...nó cũng biết chắc hay tay nó hok phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng nó thà để bị đâm chứ ko thể đứng nhìn dc...đến lúc ngồi dậy nó cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm.Dù nó đổ tại cho cái lí do kia,nhưng nó vẫn cảm thấy không đúng.Thôi chắc ai rơi vào