Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi Bàn

Chương 36:


trước sau

Con nhỏ ko nói gì...nó đưa tay lau nước mắt trên mặtcon nhỏ....Chợt con nhỏ quay qua ôm chầm lấy...gục đầu vào ngực(ngực bị đạ[email protected]đau) nói nó trong tiếng ngất nghẹn ngào:
- Em chịu thua anh....anh....huhu xin anh đừng...lạnh nhạt với em như vậy...em ko biết mình đang nghĩ gì nửa...nhưng...anh đừng như vậy nửa...mỗi lần anh nhìn em bằng anh mắt thờ ơ đó...em...em chịu ko nổi...huhu....mình đừng như vậy nửa nha anh.....huhu.

Nó thì im lặng nhưng trong lòng đang rất rối(thế mà kêu không gì làm tâm anh động được).Cái quái gì thế này,nó bất ngờ với những gì con nhỏ nói...nhỏ thích nó sao,hay chỉ là muốn chơi đùa nó(vãi ông).Nhưng thôi không nghĩ nữa, rồi.môi nó nở 1 nụ cười...nụ cười thậtnhẹ...ngập ngừng đưa tay lên bờ vai của nhỏ...nó thầm thì- Ngủ đi...mọi chuyện qua rồi....ngủ nhaCon nhỏ siết chặt lấy nó gật gật đầu rồi buông ngườixuống, đầu áp lên ngực nó..im lặng....Đêm Sài Gòn...bình yên đến lạ...nhỏ ngủ ngon lành trong lòng nó...và nó cũng mĩm cười...đôi mắt đã bớt lạnh lùng hơn.Thôi kệ nhỏ muốn làm gì thì làm,nhỏ thích nó cũng được muốn chơi đùa nó cũng được,nó sợ sao.Rồigiấc ngủ đến nhẹ nhàng..ngọt ngào lắm JTiếng chuông điện thoại báo thức....người đau ê ẩm...cái vai trái của nó gần như tê dại đi...Hôm nay là ngàynó hẹn với chị. Thiệt tình, giờ mặt mũi cả người đau thế nàyko biết lếch đi nổi ko...Nhưng biết sao dc, đã thất hẹn một lần rồi. Thôi cố gắng đi gặp chị vậy, chắc chị cũng hok trách gì nó đâu. Con nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòngnó. Gương mặt con nhỏ như thiên thần , đêm qua chắc con nhỏ mệt mõi kiệt sức lắm rồi...Khẽ nâng đầu con nhỏ đặt xuống gối...Nó cố hết sức đi thay bộ quần áo khác...Nhìn lại con nhỏ, đẹp qúa.Trong những người.con gái đẹp nó gặp qua.Chắc con nhỏ đẹp mỗi sau chị thôi.Rồi nó chả hiểu sao nó và nhỏ lại gặp nhau rồi thành ra thế này được.Tuy nó không tin vào ông trời nhưng chắc làsố phậnthật.Mặc kệ con nhỏ thích nó thật hay lừa rối nó thôi,thì nó vẫn thay vuivui sao ý(max dại gái).
Khẽ chạm ngón tay vào đôi môi con nhỏ...nó mĩm cười, coi vậy mau nước mắt quá..son phấn nhòe đi vì nước mắt rùi...Con nhỏ khẽ cựa mình nũng nịu...- Uhmmm ư...đừng phá để ngta ngủ...Nó bật chiếc quạt lên, kéo cái mền phủ lên đôi chân trần của con nhỏ...cầm lấy điện thoại con nhỏ nó nhấn nút thu âm:- “Nè đi qua gặp bà chị chút trưa hoặc 5h mới về...ngủ dậy gọi bà 2 kế bên mở cửa cho ra ngoài xong đóng cửa gửi chìa khóa dùm luôn nghen”Xong xuôi nó khép cửa sổ, khóa luôn cửa chính gửi chìa khóa cho bà 2 kế bên...bà 2 ở ngay trước cửa phòng nóở nhà suốt ngày vì nhà bà bán tạp hóa nhỏ, bà cũng già chẳng đi đâu bao giờ...Phải đóng cửa chính đề phòng con nhỏ nằm 1 mình giữa nhà, cơ thể hừng hực của con nhỏ ai nhìn mà chịu cho nổi, rủi thằng nào nó vào làm gì con nhỏ thì chết.Chợt nó thấy sao lại quan tâm cho nhỏ nhỉ(yêu rồi ông anh à),chắc là vì con nhỏ chăm sóc nó thôi...nó kiếm đại cái lí do.

Ngồi trên xe bus(vì nó đâu tay không lái xe được nên đi xe bus) trong lòng nó lại suy nghĩ.Từ khi lên Sg ngoài thằng Duy ra nó có thêm mấy mối quan hệ khá phúc tạp,lòng nó thấy lo lo,học hành chưa xong,mà đã quan hệ rắc rối thế này.Lúc quyết định lên vàovSG học nó đã quyết định không quam hệ linh tinh...mà đã đời cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo lấy nó và mức độ phức tap cũng tăng lên theo sắc đẹp của đối phương...dù nó có cực đẹp trai(lại bắ đầu)thì nó cũng chỉ là thằng nhox 19 20 tuổi.liệu nó theo dc dài lâu với những mối quan hệ có dấu hiệu của người lớn này ko nửa.
Cafe window hôm nay vẫn như mọi ngày, dòng người tấp nập

trước cafe là dấu hiệu cho thấy SG đang bìnhyên trong buổi sáng chủ nhật..Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khá đẹp trai(nhưng vẫn kém nó à)lại như một nữ hoàng..chỉ bước xuống xe nhìn quanh kiếm nó:

- Hi nhox con...tới sớm quá hen....- nó cười, chị vội tháo kính xuống hét lên- Á...nè nèeeeeeeeeeee nhox bị sao vậy...sao mặt mũi sưngtùm lum rùi....nhox..hai tay nhox...sao băng kín mết vậy nè...có chuyện gì vậy...- chị rơm rớm nước lay lay cái vai nó...gắng gượng chịu đau nó nói nhỏ- ..Ko sao..chị từ từ buông vai nhox ra đi..đau...- Hix hức hức...sao vậy nè...vai cũng bị nửa hả...- Chị..ngồi xuống đi..nói nhỏ nhỏ ngta nhìn mình kia..Chị chẳng thèm nhìn xung quanh...mắt ướt vì nước mắt...Anh đi cùng chị cũng vào tới chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên đứng im ru nhìn chị khóc- Chị anh này là...- Hix là anh Phong bạn thân của chị...huhu nhox nói đi...sao ra nông nổi này...- Anh ngồi đi – nó nhìn anh cười -...thui mà đừng có khóc...ngườ lớn gì..mít ướt vậy- Kệ chị...huhu nói lẹ đi....bi saậy...đưa chị coi coi...băngkín hai tay lun rùi nè...hức hức...- À nhox ko may bị ngã ly bể nó đâm...- Bị hồi nào..hix hix...- Hồi thứ 2...tại bị nên hok đi gặp chị dc đó...nhoxx sorry...- Ko tin ko tin...bị té sao mặt mũi sưng nè..cái này mới bị mà – vừa nói chị vừa xăm soi cái mặt của nó, mắt vẫn ko thôi rớt nc mắt.- Hì hì tại hum qua quán bị mấy thằng du côn nó quậy...nhox của chị hiền lành nhỏ con dễ thương quá nên tụi nó ghét thụi ấy quả....hè hè- Đó đó..lại giỡn nửa đó..đang nghiêm túc mà.....bị vậy cònra đây chi...huhu sao hok điện thoại cho ngta hay...- Tại sợ chị lo...nhox xin lỗi- Xin xin xin...lỗi lỗi lỗi...đồ đáng ghét...đồ đáng ghét...- rùi chị đứng dậy bỏ chạy ra ngoài leo lên xe ngồi.Nó ngớ người ra....nhìn theo...rồi nhìn qua anh Phong bạn chị...Anh Phong lắc đầu cười.- Kệ chị ấy đi em...chút là hết giận liền- Thiệt hok anh- Haha chờ đi...giờ anh em mình làm quen..anh là Phong..bạn thân của Phương từ hồi cấp 2 lận..còn em...- Dạ gọi em M dc rồi...em mới quen chị Phương dc mấy tháng thôi- Mấy tháng sao thấy lo lắng cho em dzữ vậy...đó giờ chưa lần nào Phương khóc vì anh hết à...ganh tị nhaNó lúng túng chẳng biết nói sao nửa- Em...em cũng ko biết nửa...- Ko sao..anh với Phương là bạn thân, xem như em cũng là em trai anh..ok- Dạ...vậy thì em cũng vui...Tiếng nhạc chuông điện thoại anh Phong ....cầm điên thoại lên..anh Phong bật cười nói chỉ vào cái điện thoại..- Haha anh nói có sai đâu, để anh mở loa ngoài cho em nghe nha..suỵt suỵtA phong mở máy...tiếng chị vừa nghe như con nít đang nũng nịu đòi kẹo- Nè Phong làm cho thằng nhox đó ra năn nỉ Phương hết giận đi...huhu..mà đừng nói nhox Mon biết nha...huhuHai anh em nghe tới đây...suýt cười lộn ruột ra ngoài....trời à chị ngố của nó...thiệt hết nói nổi...giận mà còn call kiu ng khác dụ nó ra năn nỉ mới ghê chứ.....Ráng làm vẻ mặt bình tỉnh đến mức có thể...anh Phong quay mặtvô trong vừa phì cười vừa nói- Thôi thôi....nghe rồi đó...em ra năn nỉ bà cô đó vô đi..khặckhặc...nè nè..đừng có cười đó...em ơi mang nước ra cho anh nhanh lên – vừa cười anh Phong vừa ngoắc nhỏ phục vụ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện