-Bạn gái cháu bao nhiêu tuổi thế.-Cô căn-tin mặc nhiên coi nhỏ là bạn gái nó.
Chợt nghe thây thế thì nó bỗng giật mình,nó cũng không biết nhỏ bao nhiêu tuôi,nhưng đứng gần nhau thì thấy nhỏ già dặn hơi 1 tí vì son phấn mà,còn không trang điểm để mặt mộc thì nó cũng không biết nữa.
-Cháu không biết-Nó thấy cứ im lặng như thế cũng không hay lên trả lời.
Cô căn-tin nghe thế thì lại cười.Rồi cô hỏi toàn mấy câu làm quen xảgiao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao...Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích nó vì nó nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà..dạ thưa ngọt lắm =Nó thì có kịch bản sẵn (có ai nhớ cái bản khai man của nó không)nên nói như đúng rồi.Ăn xong nó cảm ơn cô rồi chui vào lớp...Nhờ lớp rộng, đông...tự nhiên dc sự bao che đặc biệt của mấy đứa ngồi bàn cuối nên nó lẻn vào lớp mà giáo viênko phát hiện dc.Nghỉ giải lao 25 phút. Lớp như ong vỡ tổ. Nó ngồi im góc lớp nghe nhạc, lấy điện thoại ra nt cho chị “ne ne lam gi do”...một lúc lâu sau mới có tin trả lời “cho ngu xiu nua dung pha chi ma huhu”. Sax...giờ còn ngủ...bó tay chị của nó luôn. Ngồi một chỗ cũng chán, đi vòng vòng ra ngoài hành lang át, lớp nằm trên tầng 4, gió thổi mát phê người.c.Chẳng chần chừ lâu, nó cố sức chen vào can-tin sẵn nghề phục vụchuyên nghiệp của mình nó bắt tay vào phụ cô luôn. Mệt bở hơi tai, vì dù sao tay nó vẫn còn đau mà, nhưng ở đây bán cũng toàn lặt vặt nhẹ nên nó vẫn phụ dc chứ ko như ở quán phải bê 1 lần cả mấy chục ly trà, mấy ly nước đủ kiểu cách cao nhòng, nặng trịt thì cái tay nó ko chịu dc là phải....Dần dần căn-tin cũng thưa bớt vì đa số đều đã có thứ mình muốn, tản ra khắp nơi để ăn uống...Nó cũng thở phào ngồi phịch xuống ghế. Đưa cho nó chai nước suối cô Xuân cười- Cảm ơn cháu...tay băng trắng hết cũng chạy vào giúp cô...- Dạ có gì đâu cháu làm cũng quen mà- Uống nước đi để cô bật quạt lên át- Cảm ơn cô.-Nó nằm dài ra ghế uống ừng ực chai nước suối....Cô Xuân nhìn nó thế rồi lại cười,nó nhìn cô cười mà cứ nghĩ đến mẹ nó cười,nên nó chợt quý cô lắm.
Tan học. Nó phải ở lại bàn chuyện mừng 20-10 và thành lập đội thể thao, đội văn nghệ tập luyện chuẩn bị chào mừng 20-11 nửa...Cả đám ngồi bàn bạc, tranh cãi hăng máu, đứa nào cũng muốn chứng tỏ năng lực của mình. Chỉ riêng nó ngồi im lặng nhìn xuống dưới cổng trường. Con nhỏ đang ngồi trên xe ở dưới. Chắc là chờ nó về. Trước mặt con nhỏ là 3-4 anh chàng hình như của lớp bên cạnh đang đứng gần con nhỏ...nhìn đủ biết đang cố gắng xà rề để kiếm cớ làm quen chứ gì...Tự nhiên nó cười khì để xem mấy anh ấy làm cách nào cạy dc miệng con nhỏ nói chuyện. Tội nghiệp mấy anh chàng, cứ chạy xe vòng vòng, đùn đẩy nhau, có anh lại đứng gần gần nói nói gì với con nhỏ...hok biết làm ăn dc gì ko chỉ thấy con nhỏ ngồi im ru...đang cười khoái chí trong bụng thì ông Kiệt đập bàn cáirầm..giật mình quay qua...ổng mặt mày đỏ lét....chắc là tranh cãi bất đồng quan điểm đây mà.- Giải tán...bửa khác bàn tiếp. – chắc là bất đồng quan điểm đây màKhỏe...xuống giải vây sớm cho con nhỏ chứ trời trưa nắng nóng, con nhỏ ngang chành một hồi mấy thằng kia nổi xung làm bậy thì chết...Bye ông Kiệt một tiếng, nó đi thẳng ra cổng tiến lại gần con nhỏ.- Sao đứng đâycon nhỏ nhìn nó chu cái mỏ ra- VềNó cũng hổng thèm nói nhìu chi, leo lên xe ngồi sau lưng con nhỏ....Đội cái nón bảo hiểm xong con nhỏ phán 1 câu xanh rờn- Học gì toàn chung với âm binh.
Nó nghe thế thì tức tối,nói vậy chẳng phải là nôi cả nó vào sao.
Thiệt muốn quay lại đạp lên đầu mấy thằng ngu sau lưng quá, chẳng biết làm quái gì nảy giờ mà con nhỏ nói mang nhục cả đám.- Qua quán đi- Chi- Làm- Uhm.
Con nhỏ phóng xe đi...Sài Gòn nắng như đổ lửa. Những ngày tiếp theo đó nó mãi mê với công việc chuẩn bị đón 20-10 cho cả 2 nơi trong lớp và cho quán,cơ thể nó đã lành lặn lại,có thể tự làm việc và đi học.Đỡ phải để con nhỏ đèo đi nữa,nó cứ cảm thấy không quen thế nào,cái này mà để bọn thằng Duy mà biết thì chắc ngại chết mất.
chỉ làm có 1 chút chuyện mà con nhỏ cứ chăm sóc nó nhiều hơn tất cả những gì nó làm cho con nhỏ, hơn nửa...nó vẫn thờ ơ với con nhỏ