Hắn thẫn thờ, nhìn tôi không chớp mắt.
Nhìn chăm chú đến nỗi người tôi muốn mòn luôn.
Tôi cũng biết xấu hổ mà! Hắn được lợi lại còn ra vẻ.
Tôi thân là con gái, [email protected] trụi trước mặt hắn, bị nhìn sót không còn gì đã đành rồi lại bị hắn cướp luôn nụ hôn đầu đời nữa.
Phen này lỗ vốn thật rồi! Tôi chỉ muốn đem nụ hôn đầu trao cho người con trai tôi yêu, tốt nhất là dưới mái hiên vào một ngày mưa nào đó, nghe lãng mạn biết bao! Tất cả cũng tại cái tên háo sắc này, hôn loạn cả lên! Mèo cũng đi hôn, cậu ta tới kỳ động d*c hả?
“Chẳng lẽ… mình đang nằm mơ?” Phong Hiểu Hàn tự hỏi, sau đó lại sờ tay lên má xoa xoa mấy cái.
Một bên má đỏ bừng, mơ hồ nhìn thấy dấu tay chứng tỏ khi nãy tôi dùng sức không hề nhẹ.
Đáng đời hắn!
“Bé… là Đạm Yên Sơ sao? Đạm Yên Sơ, cậu… cậu…là mèo tinh hả?”
Mèo tinh cái đầu nhà cậu! Học nhiều nên bị thần kinh rồi hay gì? Tôi là người, không phải yêu quái biết chưa!
Tôi lùi vào một góc trong nhà, cố gắng hít thở thật sâu giữ bản thân thật bình tĩnh.
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích về Hoàng tử ếch, có lẽ nào tôi cũng giống như thế? Có thể lắm chứ! Tôi bị trúng lời nguyền khỉ gió gì đấy, từ một cô gái xinh đẹp yêu đời thoắt cái biến thành mèo hoang lang bạt, phải cần… một nụ hôn định mệnh thì mới biến lại thành người?
Nụ hôn định mệnh? Ám chỉ Phong Hiểu Hàn ư?
Đang thấy mặt mình nóng nóng vì ngại ngùng, đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện kỳ lạ.
Tại sao tôi lại bị biến thành mèo nữa? Theo lý thuyết, hôn rồi thì tôi phải được giải trừ lời nguyền, vĩnh viễn làm người chứ? Mới gào lên có một câu đã quay về thể xác của mèo là sao?
Phong Hiểu Hàn trèo lên gác, rất lâu rất lâu sau đó mới từ trên gác nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn đến nỗi lông trên người tôi dựng đứng hết trơn.
“Meo!”
Ý tôi là “đừng có nhìn nữa!”.
Hắn lẩm bẩm rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe không sót chữ nào: “Không lẽ dạo này thiếu ngủ quá nên mình nằm mơ?”
“Nhưng, tát đau thế cơ mà?”
“Nằm mơ thì sao thấy đau được?”
“Đạm Yên Sơ, nếu cậu là Đạm Yên Sơ thì kêu lên hai tiếng xem.”
Dám ra lệnh cho tôi nữa hả? Thái độ đó là sao? Ghét bỏ tôi?
Trong lòng tôi rất đỗi ấm ức.
Tôi nhìn hắn thật lâu, sau đó phi nhanh ra cửa, tìm cách trốn tránh không muốn đối mặt với những chuyện vừa xảy ra.
Tôi thấy mình bị điên thật rồi!
“Gà Rán, Gà Rán, em đi đâu vậy? Quay lại đây!”
Vì đang ở trên gác nên cho dù bằng tốc độ nhanh nhất Phong Hiểu Hàn cũng không thể đuổi kịp tôi.
Hắn ở đằng sau gọi với theo, tôi cứ cắm đầu chạy biến vào đêm đen.
Tại sao chuyện đen đủi và hoang đường vậy lại xảy ra với cuộc sống của tôi cơ chứ?
Tôi phải đi khỏi nơi này, không thể ở lại đây được nữa rồi.
Nhưng tôi biết đi đâu đây?
Tôi không biết đường về, cũng có phần quen với thân thể của loài mèo, thường ngày đều luẩn quẩn trong nhà của Phong Hiểu Hàn, giờ nhất thời bỏ đi, tôi thấy cô đơn