Trong lớp vẫn còn nhiều học sinh khác nhưng chẳng ai dám tiến lên giải vây cho tôi.
Tôi bị đánh đau đến ch ảy nước mắt, ngồi thụp xuống nhất quyết bảo vệ chiếc MP3 trong tay.
Tôi không thể mất món đồ này được, có chết cũng không!
Đám nữ sinh kia túm tóc tôi, cào cấu lên da thịt, giẫm đạp tôi, mắng nhiếc tôi bằng những từ ngữ khó nghe, song, tâm trí tôi như trôi về hôm đó, bên tai văng vẳng bài hát Take me to your heart còn đôi môi thì nóng ấm bởi nụ hôn của hắn.
Tôi ước mình lập tức ngất đi để khỏi chịu những đau đớn này nhưng tôi không ngất được.
“Đi thôi.
Đúng là con điên!”
Tất cả mọi người lũ lượt kéo nhau đi mất dạng, chỉ còn mình tôi ngồi đó, đau đớn không chịu nổi.
Tôi thu dọn cặp sách, trong giây lát muốn kết liễu cuộc đời mình.
Tại sao những chuyện này lại tiếp tục xảy ra?
Nếu quá khứ lặp lại một lần nữa, tôi sợ mình không trụ nổi.
Nhưng cuộc đời lại cho tôi một bài học, rằng đôi khi bản thân không có quyền quyết định chuyện sống chết của bản thân.
Dù đã bán hết tài sản, nhà tôi vẫn còn nợ người ta một khoản.
Phía bên chủ nợ nói nếu còn dây dưa không trả thì sẽ tính lãi theo ngày.
Bọn họ tìm tới tận nhà tôi ở quê, xông vào làm ầm một trận khiến gia đình tôi muối mặt với bên nội, còn bị họ hàng không tiếc lời chì chiết.
Trước đây khi nhà tôi giàu có cũng nâng đỡ bọn họ không ít, tiền sửa nhà, cho con cháu trong dòng họ ăn học đều do ba mẹ tôi đứng ra lo liệu.
Những người đó không cảm ơn, còn mặc định đấy là trách nhiệm của gia đình tôi nữa.
Lúc đó tôi đã không ưa mấy người họ hàng này, nhưng ba mẹ vẫn cứ mù quáng đối tốt với người ta.
Giờ nhà tôi sa cơ lỡ vận, bọn họ xem chúng tôi như những con chó ăn bám gia đình, lại còn mang nợ nần rắc rối cho họ.
Ba mẹ tôi ngần này tuổi phải luồn cúi nhỏ nhẹ, tôi không dám kiêu ngạo, sống trong gia đình người một nhà lại nơm nớp lo sợ.
Từng hành động và lời nói đều phải cẩn trọng tuyệt đối, chỉ sợ mấy người họ hàng này thù ghét thì gia đình tôi càng thêm khó sống.
“Mẹ, con sẽ đi tìm việc làm.”
Tôi nhỏ giọng nói.
Ba tôi nghe thấy lập tức không đồng ý: “Con còn đi học, kiếm tiền không phải chuyện của con.”
“Làm như còn là tiểu thư nhà giàu vậy.
Có phải nhỏ nhắn gì nữa đâu mà sợ nó thiệt thòi!”
Dì tôi buông lời chế nhạo.
Tôi mỉm cười trấn an người nhà: “Con chỉ làm thêm bán thời gian thôi.
Kiếm chút tiền sinh hoạt.
Lịch học của trường bổ túc không nặng lắm đâu, còn nhiều thời gian rảnh mà.”
Tôi mất hai ngày trời để thuyết phục người nhà, cũng để đối phó với sự dè bỉu khinh khi của họ hàng.
Nhưng đi xin việc không dễ dàng như tôi tưởng.
Vì là ở quê, công việc làm còn rất nhiều hạn chế, những công việc đòi hỏi thể lực thì tôi làm không nổi, việc công nhân thì ưu tiên làm cả ngày, tôi không có bằng cấp chỉ tìm được những việc