Chớp mắt đã năm năm trôi qua kể từ ngày tôi tốt nghiệp.
Những năm này cuộc sống của gia đình tôi đã tốt hơn.
Tôi tích tiền mua cho ba mẹ căn nhà cũ ở quê, tuy không phải nhà cao cửa rộng nhưng cũng xem như không cần ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác nữa.
Tôi vẫn đi làm đều đặn, giờ đã là tiền bối ở đó.
Năm năm qua số người theo đuổi tôi không ít, tôi từng tự nhủ cứ cho bản thân một cơ hội, biết đâu sẽ quên được bóng hình kia.
Nhưng cuối cùng tôi phát hiện mình không thể tự lừa dối như vậy được.
Năm năm lẻ bóng khiến mẹ tôi lo lắng.
Bà từng vì tôi sắp xếp nhiều cuộc xem mắt nhưng tất cả đều bị tôi khéo léo khước từ.
Tôi thấy mình đúng là điên rồi.
Phải sau này tôi mới có cơ hội thú nhận với gia đình rằng tôi đi làm ở quán bar, đương nhiên cũng không quên giải thích kỹ lưỡng để họ yên tâm.
Thời thế đã thay đổi rồi không còn nhiều định kiến như trước, huống hồ ở nơi thành thị có ai quan tâm tới ai đâu.
Cứ sống cho hết ngày hết đời là được.
Tôi chỉ tốt nghiệp cấp Ba bằng bổ túc, không học lên Đại học nên tìm việc văn phòng thật sự rất khó.
Những công việc khác đồng lương không bằng pha chế ở quán bar vậy nên mặc kệ ai chê bai, nói xấu, tôi vẫn vững lòng làm việc.
Những thức uống gây khó khăn cho tôi vào những ngày đầu giờ đây đã trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tôi cũng tranh thủ truyền dạy lại cho vài đàn em, thấy ai cũng một tiếng “chị San”, hai tiếng “chị San” khiến tôi rất mát lòng.
Đó là một ngày của tháng Mười hai, tiết trời gió lạnh không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của quán cả.
Tôi đứng cả buổi, pha chế đến mức tay muốn tê liệt.
Tôi xin quản lý ra ngoài nghỉ một chút rồi quay lại.
Lúc bước ra khỏi quán bar, không khí giáng sinh vui vẻ bao trùm lên mọi ngóc ngách.
Tôi hít một hơi thật sâu, định tìm một quán ăn nhỏ nào đó để làm no bụng trước.
Một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt tôi, vừa nhìn đã biết là của vị đại gia nào đó rồi.
Đúng là cuộc sống của người có tiền!
Tôi mỉm cười, vừa định sải bước đi thì có bóng người bước từ trong quán bar, hướng về chiếc xe đó.
Đối phương cao lớn, đóng vest sang trọng, có tài xế riêng bước xuống xách hành lý, mở cửa xe thay cho.
Nhưng điều làm tôi ngỡ ngàng nhất chính là sườn mặt của người đó quá giống với… Phong Hiểu Hàn!
“Khoan đã.”
Tôi theo phản xạ muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao vút đi trong dòng xe hối hả.
Tôi bất chấp giày cao gót dưới chân, điên cuồng đuổi theo bóng hình đó.
Là hắn đúng không?
Tại sao lại giống đến vậy?
Hắn về nước từ khi nào?
Tôi dốc sức chạy, trên phố có nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi, nhưng tôi không bận tâm.
Tôi muốn đuổi kịp hắn, song, lực bất tòng tâm.
Mãi đến khi chiếc xe phóng đi mất dạng, giày cao gót cũng đứt dây, chân tôi sưng phồng lên đau đớn tôi mới gục bên vệ đường, không ngừng rơi nước mắt.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đuổi theo.
Biết đâu là người giống người thì sao?
Mà giả sử gặp được hắn rồi tôi biết phải nói gì đây?
Xin lỗi ư?
Hay nói rằng tôi rất nhớ hắn?
Tất cả đều là những lời vô nghĩa.
Ngày đó hắn đã hạ