Những lời phản kháng còn chưa kịp thốt ra đã bị người bên trên cướp lấy bằng nụ hôn cháy bỏng.
Tôi không ngốc, tôi biết Phong Hiểu Hàn muốn làm gì.
Nhưng hắn hận tôi như vậy, tại sao nguyện ý ngủ cùng tôi?
Là miễn cưỡng bản thân, muốn làm tôi tổn thương?
Tôi chợt nhớ lại những lời trước đây mình từng nói:
“Phong Hiểu Hàn, tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi.”
“Tôi chán rồi, chơi đùa bấy nhiêu là được rồi.
Chia tay đi!”
“Cậu có đi đâu thì mặc cậu, tóm lại từ nay về sau đừng có đi theo tôi nữa.
Tôi sợ bị lây cái bệnh nhà nghèo của cậu!”
“Đừng sĩ diện hão như vậy, không biết cậu phải làm thêm bao lâu mới đủ số tiền này đấy!”
“Coi như tôi bố thí cho cậu, thời gian qua đã khiến tôi thấy mới mẻ.”
Càng nghĩ tôi càng có thể khẳng định hắn muốn chơi đùa với tôi, lên giường sau đó vứt bỏ tôi, để tôi cũng nếm trải cảm giác nhục nhã mà hắn từng chịu.
“Phong Hiểu Hàn, đừng như vậy mà…”
Tôi rất sợ.
Hai mươi lăm tuổi, trừ nụ hôn đầu tiên trao cho hắn, tôi chưa từng thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.
Ở quán bar, tôi có thể giả lả nói cười, nhưng tiếp xúc thể xác thì hoàn toàn không có.
Cũng bởi tay nghề pha chế của tôi tốt nên chủ quán luôn ưu ái, không để tôi bị khách quấy rối, muốn tôi chuyên tâm sáng tạo đồ uống giữ chân khách hàng.
Nhưng hôm nay bị hắn đối xử như vậy, tôi không chịu được mà khóc òa lên.
Là do Cửu An uy hiếp tôi, là do gia đình phá sản nên tôi mới rơi vào cảnh này.
Mấy năm qua tôi sống cũng đâu dễ dàng gì, nhịn nhục chấp nhận cho hắn đối xử với tôi như vậy còn chưa đủ sao? Nhất thiết phải ép tôi như vậy sao?
Phong Hiểu Hàn tự cởi áo, cơ thể so với năm đó còn cường tráng hơn, đàn ông hơn.
Hắn dùng áo trói chặt tay tôi, nụ hôn chuyển xuống cằm, tới cổ, chạm đến xương quai xanh…
“Em còn giả vờ làm gì? Đã lên giường cùng bao nhiêu đàn ông rồi, hửm?”
“Anh khốn nạn! Cút cho tôi!”
Hắn muốn ***** *** tôi, ngay tại phòng khách của căn nhà mà tôi từng sống.
Hơn bảy năm trước, tôi từng ngồi ở vị trí này, cùng bạn bè xem phim, chơi điện tử, ăn quà bánh, còn hiện tại thì sao? Tôi sắp đánh mất tấm thân trong sạch của mình.
Mà kẻ làm ra chuyện này lại chính là người tôi thương nhớ bấy lâu.
“Nhiều người quá nên không nhớ ư?”
Tôi thở hổn hển, cố gắng tránh đi bàn tay thô ráp đang chơi đùa từng tấc da thịt mình.
Cơ thể như có lửa đốt từ bên trong, nóng rực khiến tôi muốn phát điên lên.
Cổ họng tôi bật ra một tiếng rên thật khẽ, âm thanh nũng nịu, nửa như khóc nửa như khát cầu làm tôi ngỡ ngàng thay.
Phong Hiểu Hàn bật cười, nụ cười đậm nét khinh bỉ: “[email protected] đãng đến vậy còn giả vờ ngây thơ? Cứ sống đúng bản chất của em đi!”
Hắn c ởi thắt lưng, kéo quần xuống.
Tôi chưa kịp lùi lại đã bị hắn tóm lấy đùi, ép vòng qua thắt lưng hắn.
Không có dịu dàng ôn nhu, không có nửa lời yêu thương, hắn cứ thế xông vào bên trong thân thể tôi.
“A!!! Đau quá!!!”
Tôi òa khóc, cơ thể căng nứt như bị xé rách, chỗ đó vừa trướng vừa đau đớn.
Tôi không giãy giụa nổi nữa, chỉ biết rơi nước mắt.
Lần đầu tiên của tôi cứ thế bị hắn chiếm đoạt.
“Mẹ nó! Chặt vậy sao? Vẫn là tr.i.n.h nữ sao?”
Phong Hiểu Hàn, tôi sẽ chém chết hắn!
Cả người tôi đau đến run lên bần bật.
Truyện tranh thiếu nữ đều nói xạo! Sung sướng đâu? Thỏa mãn đâu? Tôi chỉ thấy mình đau đến không thở nổi.
Người tôi bị trói, bị giữ chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận sự ra vào mạnh mẽ của hắn.
“Dừng lại đi… làm ơn… huhu…”
Tôi càng khóc và cầu xin, hắn lại càng mạnh bạo.
Tôi đang tự hỏi có phải hắn muốn gi3t chết tôi bằng phương thức này hay không?
“Phong Hiểu Hàn, đừng mà… tôi không thể…”
Mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, không ngừng hôn, không ngừng vuốt v e tôi.
Mãi một lúc sau hắn mới vuốt tóc tôi nói nhỏ: “Thả lỏng chút, em siết