Tôi hừ hừ mấy tiếng, ngoảnh đuôi đi đến hiên nhà ngập nắng ngồi xuống.
Dù Phong Hiểu Hàn cự tuyệt ý tứ ở lại của Cửu An, nhưng bảy năm qua chắc bọn họ cũng ở bên nhau không rời, còn cùng nhau nuôi mèo, cùng mở công ty…
Đó là quãng thời gian không có tôi.
Bọn họ đã bỏ xa tôi rất nhiều rồi.
“Sao vậy? Không vui à?”
Hắn bước ra tính ôm tôi thì tôi khéo léo lách qua người, đi trở ngược vào nhà.
Tôi hiện tại bực bội lắm, không có tâm trạng đùa giỡn với hắn.
“Em làm sao vậy? Giận anh?”
Tôi ngồi trên sofa, dán mắt vào cảnh tượng tắm biển nóng bỏng trên màn hình tivi.
Song, tâm trí đã trôi tận đâu mất rồi.
Phong Hiểu Hàn đi lên lầu, bên tai truyền đến tiếng nước tắm.
Hừ! Cũng chỉ dỗ tôi đến vậy thôi à?
Tôi chán chường nằm bẹp một chỗ, nghịch nghịch điều khiển tivi trong tay.
Tự dưng tôi cảm thấy mấy anh trai trên gameshow không còn đủ hấp dẫn nữa.
Phong Hiểu Hàn tắm rất nhanh, mới có mười phút đã xong rồi.
Đây cũng là thói quen của hắn, không tắm quá lâu.
Còn tôi thì trái ngược hoàn toàn, mỗi lần chui vào phòng tắm là hết cả buổi.
Từ đầu tới chân không biết bao nhiêu công đoạn, giá mà học hành tôi cũng nhớ được vậy thì tốt quá.
Có tiếng bước chân đến gần, tôi nhắm mắt, giật bộ ngủ nhưng chắc do mắt vẫn hơi ti hí nên bị hắn phát hiện:
“Đừng có giả bộ nữa.
Nào, biến lại thành người đi.”
Hắn hôn tôi đầy cưng chiều.
Tôi lại [email protected] trụi ngồi trong vòng tay hắn.
Phong Hiểu Hàn vuốt tóc tôi, chậm rãi mở lời: “Em đừng hiểu lầm.
Cửu An chỉ là cộng sự của anh thôi.
Không làm gì vượt quá giới hạn cả.”
“Anh nói những điều này với em làm gì?”
Tôi cũng chẳng phải là gì của hắn, nói những điều này có phải quá dư thừa rồi không?
“Em không ghen sao?”
Tôi trả lời có phần hậm hực: “Là bạn gái hay người yêu thì mới ghen.
Chứ chúng ta chỉ là bạn giường thì ghen cái gì!”
Thật lòng mà nói tôi vẫn tức vì hắn gọi tôi là “bạn gái cũ”.
Biết là có hơi vô lý nhưng tôi không chỉnh đốn thứ cảm xúc này được.
Phong Hiểu Hàn bật cười, vỗ nhẹ lên mông tôi, giọng nói cũng trầm hơn: “Bạn giường à?”
“…”
Sao tôi có linh cảm không ổn chút nào.
“Có nên làm theo đúng thân phận không nhỉ?”
Tay hắn bắt đầu không yên phận, vuốt v e khắp người tôi.
Tôi tránh né, vớ lấy chăn mỏng trên sofa quấn thật kỹ.
“Phong Hiểu Hàn, không được chạm vào em.
Em không đồng ý!”
Hắn chồm tới bẹo má tôi, tươi cười: “Được rồi, trêu em thôi.
Em đã ăn gì chưa?”
Tôi lắc đầu.
Phong Hiểu Hàn bước vào bếp, thành thục nấu ăn.
Tôi tựa ở cửa, ngẩn ngơ nhìn theo.
Trong phút chốc tôi có cảm giác mình quay lại những năm tháng ấy vậy.
Khi đó, hắn đi làm về sẽ vuốt v e tôi một chút, đi tắm rồi nấu ăn, dọn dẹp, sau cùng là giải bài tập.
Không lẽ mấy năm nay hắn chưa từng thay đổi sao? Vẫn là học bá dịu dàng trong lòng tôi đúng chứ?
“Em ra bàn ngồi đi, chút nữa sẽ có đồ ăn ngay.”
Tôi nhịn không được hỏi thử: “Tại sao anh không để Cửu An ở lại đây?”
Suy cho cùng đây là nhà của hắn, còn tôi chỉ đến đây với tư cách bù đắp tội