Anh ta nói thế tôi lại càng muốn xem.
Một tuần trôi qua chắc cũng đủ để Cửu An thao túng tất cả sự việc đi theo chiều hướng có lợi cho cô ta rồi.
Tôi vừa mở lên đã thấy hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ từ Phong Hiểu Hàn, rất nhiều tin nhắn nội dung chủ yếu đều điên cuồng hỏi tôi đã biến đi đâu.
Còn một tin nhắn là từ Cửu An.
Không có văn bản gì chỉ có hai bức ảnh.
Hai bức ảnh chụp cô ta và Phong Hiểu Hàn trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một tấm chăn.
Khá lắm! Rất khá! Con khốn này muốn dồn tôi tới đường cùng, để tôi điên lên nó mới vừa lòng đúng không?
“Yên Sơ, em bình tĩnh một chút…”
“Anh đã biết kế hoạch của cô ta rồi đúng không? Kể cả mấy tấm ảnh này?”
Lâm Kiêu Thành khẽ gật đầu.
Tôi bật cười: “Anh nghĩ xem tiếp theo tôi nên làm gì?”
“Yên Sơ…”
“Tôi cũng không biết nữa! Tôi chỉ muốn một mình bình tĩnh lại.
Anh để tôi yên được không?”
“Yên Sơ, anh xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, không dám nhận lời xin lỗi kia chút nào.
Trách tôi! Trách tôi từ đầu đến cuối không có đầu óc, làm việc không biết nghĩ, không dứt khoát, không tự tin.
Tôi bị như thế cũng đáng lắm!
Tôi về nhà, đóng cửa ngủ vùi một ngày một đêm.
Tôi quay cuồng trong giấc mơ, ở nơi đó là thế giới bình yên đến nhường nào, tôi không phải đối mặt với những chuyện này, chỉ có rừng thông bạt ngàn dịu mát vây quanh.
Nhưng mơ thì cũng phải tỉnh lại.
Ngày hôm sau tôi bị cuộc gọi của Phong Hiểu Hàn làm thức giấc, tôi uể oải trả lời: “A lô? Chuyện gì đấy?”
“Đạm Yên Sơ, em đang ở đâu vậy hả? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”
“Ừ.”
“Ừ cái gì? Mau trở về cho anh!”
“Phong Hiểu Hàn, nhìn em giống con ngốc lắm đúng không?”
“Em nói gì đấy?”
“Em hỏi nhìn em có giống, con, ngốc, hay, không?”
Mẹ kiếp! Tâm trạng của tôi lại bị thái độ của hắn kích động nữa rồi.
Phong Hiểu Hàn không vui\, liên tục nói tôi không hiểu chuyện\, đụng chuyện chỉ biết chạy trốn\, còn nói tôi không thấu lòng hắn.
*** chứ! Cùng con khốn Cửu An lên giường\, giờ lại quay sang mắng tôi?
Là tôi mắt mù nên mới bám lấy thứ tình cảm này lâu như vậy.
“Nếu đã vậy tôi sẽ nói một lần luôn! Phong Hiểu Hàn, chuyện trước đây với anh là tôi bất đắc dĩ.
Những lời nói đó dù muốn dù không, tôi nói rồi thì tôi nhận, là lỗi của tôi.
Nhưng thời gian qua tôi nghĩ mình cũng trả xong rồi.
Mắng chửi, sỉ nhục, thậm chí là lần đầu tiên của tôi đều cho anh rồi.”
“Em có ý gì?”
“Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai! Anh tìm hạnh phúc của anh đi!”
Tôi chủ động tắt máy, mở lấy sim bẻ đôi rồi vứt đi.
Tôi vùi mặt vào gối, không khóc không kêu, ước gì bản thân chết ngạt luôn thì tốt quá!
Người lôi tôi ra khỏi phòng là mẹ tôi.
Hóa ra bà không yếu ớt như tôi tưởng, bà lo liệu mọi thứ đâu vào đấy, thậm chí còn an ủi tôi.
Tôi không dám chết bởi vì nếu bỏ mẹ tôi lại thì bà biết phải làm sao? Nhưng tôi lại không biết mình có thể chịu đựng đến bao giờ nữa.
***
Phong Hiểu Hàn tâm trạng rối bời.
Lúc hay tin