Cửu An bị hỏi đột ngột lại thẳng thừng như vậy liền thấy xấu hổ: “Bởi vì anh rất tốt với em.”
Từ ngày đầu tiên gặp Phong Hiểu Hàn, cô ta đã rung động rồi.
Nhưng do từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc nên Cửu An không dám đường đột tiến lên tỏ tình, chỉ biết chôn giấu tình cảm vào lòng.
Cô ta nỗ lực học tập, để tên của mình và hắn trên bảng được gần nhau thêm một chút.
Cô ta chăm chút bản thân, để luôn luôn đến trường với vẻ ngoài rạng ngời.
Sự cố gắng đó được đền đáp khi cô ta trở thành hoa khôi trong mắt mọi người, ai cũng ngưỡng mộ cô ta.
Nhưng Phong Hiểu Hàn vẫn lạnh nhạt như vậy.
Sau đó khi Cửu An bị tụi bắt nạt nhốt lại, xé hết tập sách, là Phong Hiểu Hàn cứu cô ta ra, còn cho cô ta mượn vở để chép lại.
Hắn cũng có một chút rung động đúng không?
“Vậy à.”
Hắn cứ thế trả lời chiếu lệ, không nhắc lại chuyện này nữa.
Mãi đến khi trời tối Cửu An mới chịu buông tha cho hắn về nhà.
Ba mẹ Cửu An càng nhiệt tình hơn, không ngừng dặn dò đủ điều.
Phong Hiểu Hàn lái xe như bay đến quán bar trước đây Yên Sơ từng làm việc, tìm gặp đồng nghiệp trước của cô để hỏi thông tin.
Hóa ra cô đã làm việc ở đây rất lâu, hoàn cảnh sống có vẻ cũng không dễ chịu gì, không hề dư dả như cô từng đề cập.
Gia đình cô chẳng phải rất giàu có sao?
Hắn từng nghi ngờ nhưng lần nào hỏi đến, Đạm Yên Sơ cũng trả lời rất rành mạch nên hắn không nghĩ cô nói dối.
Mà tại sao cô lại phải nói dối hắn chứ?
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Anh là gì của chị San vậy?”
“… Là chồng sắp cưới.”
Nói xong đến chính hắn cũng cảm thấy khó tin, chồng sắp cưới gì mà không biết chút gì về cô cả.
Ai ngờ đối phương mỉm cười: “Cuối cùng chị San cũng chịu kết hôn à? Hồi trước có anh chàng đẹp trai lắm, tuần nào cũng đến đây trồng cây si mà không tán được chị ấy đấy!”
“Nhiều người tán tỉnh cô ấy lắm ư?”
“Dĩ nhiên rồi.
Chị San rất có sức hút nha.
Nhưng mà suốt quãng thời gian đó chị San không đồng ý quen ai hết! Làm bọn tôi còn tưởng chị ấy không thích đàn ông nữa ấy.
Hoá ra là có chồng sắp cưới đẹp trai như anh!”
Bước ra khỏi quán bar, tâm trạng hắn trở nên phức tạp, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì sao những năm qua cô không có bạn trai? Không phải ngày đó cô chê bai hắn sao? Bạn trai mới của cô không phải là thằng oắt con tên Tú kia à?
***
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc, trong đầu đã dựng lên vài tình huống khó xử khi chạm mặt Phong Hiểu Hàn, nhưng rồi trong nhà vắng tanh, tôi cố ý ngồi câu giờ hai ba tiếng mà chẳng thấy ai.
Có lẽ đây là ý trời rồi.
Tiền mà Minh Nguyệt trả lại tôi đưa hết cho mẹ, cộng với căn nhà cũ ấy tôi tin không có tôi bà vẫn ổn.
Tôi nhắn với mẹ sẽ đi làm ăn ở nước ngoài một thời gian, không cần lo