Thì ra Lâm Kiêu Thành còn nhanh lẹ hơn cả hắn.
Lúc kế hoạch hợp tác với Vân Đô không thành, lại nghe nói Đạm Yên Sơ rời đi thì anh ta đã vội vã tìm đến đây.
Ba của Yên Sơ mất, cô bị họ hàng chì chiết ngay tang lễ, cũng nhờ có Lâm Kiêu Thành đứng ra bảo vệ.
Về sau Lâm Kiêu Thành rất thường đến đây, còn tự nhận là người yêu của cô để chiếm lấy cảm tình của gia đình.
Nhưng nào ngờ Đạm Yên Sơ không nói không rằng cứ thế bỏ đi khiến Lâm Kiêu Thành hoang mang.
Mẹ của Yên Sơ trộm nghĩ có khi nào đứa con gái ngỗ nghịch của mình một chân đạp hai thuyền hay không? Thế nên mới vội vã trốn sang nước ngoài?
Phong Hiểu Hàn suy nghĩ một chút mới trả lời: “Bác gái à, thật ra cháu và Yên Sơ quen nhau rất lâu rồi.
Nhưng dạo gần đây chúng cháu có cãi nhau vài việc, chắc do cô ấy dỗi nên mới tìm bạn bè đến nói là người yêu.”
“Ôi dào, thì ra là vậy.”
Bà nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không phải là mấy chuyện thất đức, nếu không chờ Yên Sơ quay lại bà phải dạy dỗ cô một trận nên thân.
Phong Hiểu Hàn rất tích cực trong vai bạn trai lâu năm, khéo léo trò chuyện khiến mẹ Yên Sơ rất vui, trước khi tiễn hắn về còn không ngừng dặn hắn nhất định phải tiếp tục đến.
Rõ ràng bà cực kỳ hài lòng với hắn, thậm chí trong lòng cảm thấy hắn nhỉnh hơn Lâm Kiêu Thành kia một chút, xứng với con gái mình hơn một chút.
Dù gì Lâm Kiêu Thành tuổi tác có hơi lớn so với Đạm Yên Sơ.
Phong Hiểu Hàn tuổi trẻ tài cao, xuất thân bình thường lại từ hai bàn tay trắng gây dựng nên sự nghiệp nhất định là vừa có đức vừa có tài.
Con gái bà quả nhiên biết chọn người yêu!
***
Lúc này tôi – trong thân xác một con mèo – đang ở ngoài cửa hàng tiện lợi, hai mắt dán chặt lên quầy pate hộp cho mèo.
Tôi không có thói quen ăn uống thanh đạm cho lắm, nhưng ở khu vực ngoại ô ít người trẻ, dân cư toàn là người già thì chẳng mấy khi có thịt thà cho tôi ăn.
Cả tháng này lăn lộn ra vẻ đáng yêu, nhưng chẳng nhà nào thu nhận tôi cả.
Ở đây gia đình nào cũng có thú cưng trong nhà rồi.
Người thì nuôi ngỗng, nuôi chim, nuôi chó, nuôi cá, nuôi cả mèo nữa, tôi tự dưng cô đơn lang bạt, không ai chăm hết.
Đúng là cái số cô đơn mà!
Đổi lại, những thú cưng ở đây được nuôi nấng khéo, con nào cũng béo tròn, hiền hòa nhã nhặn.
Tôi không cần sợ bị hiếp đáp, bị giành giật miếng ăn.
Mỗi ngày không chơi thì ngủ, không ngủ thì cũng chạy lên đồi ngắm cảnh, đúng là cuộc sống thần tiên.
Trừ việc không có thịt hộp xịn để ăn, tôi thấy cuộc sống như này quả thật không tệ chút nào.
Nhưng hôm nay tôi đã đứng đây gần một tiếng đồng hồ để đấu tranh nội tâm.
Tôi rất muốn ăn pate!!!
Ăn cắp là xấu lắm, tôi không thể làm người xấu được!
Nhưng tôi cũng có phải người già hay người tu hành đâu, cả tháng này đừng nói là cá, đến xương cá tôi cũng chưa được li3m qua ấy.
“Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” Ông bà ta đã dạy vậy rồi.
Thịt hộp! Thịt hộp! Thịt hộp!
Tôi giật mình nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương: Một con mèo lông vàng hai mắt tròn xoe đang đứng chảy dãi ròng ròng.
Có thằng bé bước ra từ cửa hàng tiện lợi, thấy tôi đáng yêu nên tiến