Mấy ngày liên tiếp tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là tránh mặt bà Nguyên.
Tôi sợ bà ấy sẽ mang tôi đến gặp Phong Hiểu Hàn.
Nhưng ngôi chùa mà tôi ở lại nhỏ xíu, trốn cỡ nào cũng sẽ chạm mặt nhau mà thôi.
Bà Nguyên mỗi năm sẽ đến đây làm công quả khoảng một tháng.
Trừ câu nói lần trước, những lần sau bà gặp tôi đều không nói thêm gì nữa.
Tôi mơ hồ cảm nhận được bà cũng không có ác ý gì.
Tôi không tránh né nữa, thi thoảng còn im lặng ngồi bên hiên nhìn bà chậm rãi lần chuỗi hạt trong tay.
Lâu lâu bà sẽ đến gần xoa đầu tôi, khen tôi đáng yêu.
Trước khi rời đi, bà đeo lên cổ tôi một lá bùa nhỏ, bà nói đây lá bùa bình an.
Chỉ cần tôi sống tốt, không làm điều sai trái thì lá bùa này sẽ cho tôi món quà bất ngờ.
Những lời huyền bí cao thâm này, không biết đến đời nào kiếp nào tôi mới lý giải được.
Trụ trì ở chùa tuổi tác đã cao, ông rất yếu nhưng đều đặn sáng nào cũng dậy sớm quét tước, tụng kinh.
Trong chùa có thêm hai vị sư nhỏ tuổi, cả hai đều là trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng bởi trụ trì.
Thời gian này hai vị sư ấy đã đi quá duyên, nghe nói hơn tháng nữa mới trở lại.
Nơi đây phút chốc chỉ còn mỗi tôi và trụ trì.
Giá mà trong hình dáng con người, tôi cũng sẽ giúp trụ trì dọn dẹp, nhưng một con mèo thì làm được gì chứ? Không gây thêm chuyện đã may lắm rồi.
Cho đến hôm ấy, trụ trì như thường lệ đang quét sân bỗng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tôi lao tới, dù lay cỡ nào ông ấy cũng không tỉnh, mặt đỏ gay rồi chuyển xanh, sau lại trắng bệch.
Tôi biết trụ trì không ổn liền tức tốc chạy đến bên điện thoại bàn muốn gọi cấp cứu nhưng rồi sực nhớ ra mình đang là mèo, gọi điện thoại kiểu gì đây?
Đúng rồi, đi tìm hàng xóm giúp đỡ!
Tôi dồn hết tốc lực chạy về phía ngôi nhà gần nhất.
Căn nhà đó có một ông lão sống đơn chiếc cùng với hai chú chó.
Tôi rất sợ hai con chó đó! Bởi nó chẳng thân thiện chút nào, con nào cũng to xác, nhìn mấy thú cưng nhỏ như tôi với ánh mắt như sói ấn định con mồi vậy.
Tôi nhiều lần lảng đi, không dám dây vào chúng nó.
Nhưng lần này thì khác, tôi phải cứu người!
Nghĩ rồi tôi lập tức phi thẳng vào vườn nhà, hai con chó kia to lớn, nhìn tôi như thể kẻ thù.
Làm ơn đi! Tôi không có ý xấu thật mà!
Thời gian cấp bách, tôi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ trong lòng, xông đến cửa nhà nhưng bị con chó chết tiệt kia húc văng ra xa.
So với thân thể cao lớn của hai đứa nó, tôi chẳng khác gì học sinh Tiểu học đang đấu với học sinh cấp Ba hết.
Tôi không thể tiếp cận được cánh cửa kia nửa bước, chỉ có thể cất tiếng kêu meo meo yếu ớt.
Hai con chó đó trừng mắt với tôi, đứng ngay đó như thần giữ cửa, không lay không chuyển: “Cút đi!”
Hu hu, hàng xóm này không thân thiện gì cả.
Trong lúc tôi đang loay hoay không biết phải làm sao, còn chần chừ nữa thì trụ trì nguy mất.
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn hai con chó trước mặt, đang định tiến lên lần nữa