Tuyết của Đào Hoa trấn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chẳng qua có một đêm thôi, tuyết đọng trên mặt đất liền đi cỡ bảy tám phần.
Sau khi Bạch Tinh rời giường thì chuyện thứ nhất chính là đi xem tiểu người tuyết ở đầu tường, nhưng mà bất hạnh chính là, nghênh đón nàng chỉ có 2 tờ giấy rào rạt rung động trong gió lạnh.
Tiểu người tuyết chết rồi, bị ánh mặt trời giết chết.
Bi thương to lớn thổi quét mà đến, Bạch Tinh nắm chặt 2 tờ giấy màu kia trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cơ hồ là mang theo chút thù hận mà trừng mắt liếc nhìn mặt trời một cái.
A, mặt trời đáng giận này!
Góc tường có một cái mạng nhện to, ngày hôm qua bị tuyết bao trùm, đè thành một cái độ cong nhìn thấy mà ghê người, mặc cho ai nhìn cũng cảm thấy chắc chắn là không cứu được.
Không nghĩ tới hôm nay tuyết vừa tan, mạng nhện kia lại liền run rẩy bắn lên.
Mảnh như thế, thế nhưng lại cứng cỏi đến thế.
Nước tuyết tan đầu tường theo đó chảy xuống, rửa cho mạng nhện dơ ơi là dơ đến sạch sẽ, rất nhiều bọt nước trong suốt muốn rớt mà không được trụy trên tơ nhện, chiếu ra mặt trời cùng cây hồng lớn thay đổi hình dạng phía sau, rất giống một đám tiểu thế giới độc lập.
Bạch Tinh một lần nữa xuống lại mặt đất yên lặng duỗi tay đón lấy một giọt, nghĩ thầm những giọt nước lạnh căm căm này, liệu có phải chính là tiểu người tuyết biến ra không?
Nó đã từng là tuyết, giờ biến thành nước, nói không chừng lại qua một lát nhiệt độ cao lên, liền phải biến thành khí vô hình, bay trở về lên bầu trời.
Nó về nhà.
Nếu nghĩ như vậy, kết quả tựa hồ cũng không xấu, Bạch Tinh hình như là hơi vui vẻ hơn một chút.
Mùi hương nấu cháo lôi đả bất động từ cách vách bay tới, cùng nhau vang lên còn có một loại động tĩnh kỳ quái, Bạch Tinh chưa bao giờ nghe qua:
"Bưng ~"
"Bưng ~"
"Bưng ~"
Giống như tiếng gảy phát ra sau khi kéo căng dây cung rồi buông ra, dồn dập mà có tiết tấu, mang theo vận luật có co dãn thần kỳ nào đó.
Nhưng cách vách rõ ràng là một thư sinh, cũng không thông võ công, càng không biết dùng cung tiễn.
Bạch Tinh dựng lỗ tai nghe cả nửa ngày, không nghe ra tốt xấu gì, quyết định tự mình đi xem một cái.
Sau khi hai bên quen thuộc, Mạnh Dương đã không quá kiên nhẫn mà te te chạy ra từ bên trong mở cửa cho nàng, luôn là giương giọng cho một câu "vào đi" là xong việc.
Hôm nay cũng là như thế.
Sau một tiếng "vào đi", Bạch Tinh liền tự mình đẩy cửa mà vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mạnh Dương thân ở trong một mảnh trắng xóa.
Xác thực mà nói, là trước mặt chàng bày rất nhiều trắng xóa......!Bông? Trên người còn cõng cái giá kỳ quái, ở phía trên treo một thứ giống như cung tiễn.
Mạnh Dương cầm "cung tiễn" trong tay, dùng sức mà đánh "dây cung" lên trên ruột bông trên bàn, dây cung đột nhiên bắn ra ngoài liền quấn lấy một bộ phận bông, đem chúng nó hơi hơi vứt lên lại rơi xuống, cái tiếng vang "bưng ~ bưng ~" mới nãy mà mình nghe thấy, chính là phát ra từ cái kia.
Bạch Tinh ngây ngốc nhìn trong chốc lát, nghĩ không rõ đến tột cùng chàng đang làm cái gì, liền quen cửa quen nẻo mà đi đến chỗ một cái ấm sành nơi góc tường túm một đống bạch quả cùng hồ đào xào, vừa ngồi xổm rắc rắc rắc ăn thổ sản vùng núi, vừa hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?"
Quả bạch quả cũng gọi là bạch quả, lúc thứ này còn sống có mùi thúi đáng sợ, nhưng một khi xào chín sẽ liền lắc mình biến thành mùi thơm.
Hương thơm đặc hữu của thổ sản vùng núi.
Tinh tế phẩm vị có thể có chút đắng, nhưng chút đắng này không những không làm người ta ghét, ngược lại là như thành đặc sắc không theo cách cũ của nó ấy.
"Gảy bông nha," Mạnh Dương đầu cũng chả ngẩng lên mà nói, "Chăn bông với áo bông qua một mùa đông đều bị đè xẹp lép, trở nên mỏng thì liền không ấm áp, phải móc ruột bông ra gảy gảy, một lần nữa gảy bông đến xõa tung, như vậy mới tốt mà mặc qua mùa đông nha."
Bông bị gảy đến theo gió bay lên cao cao một phen, dưới ánh nắng vẽ ra một độ cong duyên dáng, lúc lại lần nữa trở xuống, quả nhiên xõa tung rất nhiều.
Có điều có không ít đứa không đủ ngoan, hoặc là dính vào trên người Mạnh Dương, hoặc là trực tiếp rơi xuống tóc mái chàng, trắng xóa một mảnh.
Hai tay Mạnh Dương đều không có rảnh, liền dùng sức mà chu môi lên, đột nhiên thổi ra một hơi, thổi miếng bông dính trước mắt bay cao cao.
Trong miệng Bạch Tinh nhai quả bạch quả thơm nức, ngồi tại chỗ vẫn không nhúc nhích, tầm mắt lại đi xa theo miếng bông bay múa giữa không trung.
Mà một tiếng lại tiếp một tiếng "bưng ~" "bưng ~" kia, cũng giống như là búng mãi đến trong đầu nàng vậy ấy, làm nàng trong lúc nhất thời lại có vài phần nghi hoặc, phân không rõ cái trắng trong không trung đến tột cùng là bông, hay là tuyết lông ngỗng tán loạn ở quan ngoại kia.
Xuyên thấu qua khe hở giữa đám bông, Bạch Tinh nhìn thấy vầng sáng mông lung, nhìn thấy từng đoàn lớn đoàn lớn đám mây, thấy được rất nhiều khói bếp trên không của những nhà ở Đào Hoa trấn.
Ước chừng là do bữa sáng, cũng không cần phí lửa lớn, những khói bếp kia cực mảnh, từng đạo khói bếp màu xám trắng dọc theo không trung không gió như diều gặp gió, không biết muốn bay chạy đi đâu......
Đẹp cỡ nào nha, chỉ cần có khói bếp liền có nhà cửa, mà chỉ cần có nhà cửa, liền có sinh mệnh kéo dài.
"......! Bạch cô nương?" Mạnh Dương không biết khi nào đứng ở trước mặt nàng, trên người còn dính rất nhiều sợi bông rất nhỏ.
Chàng tò mò mà theo tầm mắt Bạch Tinh nhìn trong chốc lát, cái gì cũng không nhìn thấy, "Ngươi đang xem cái gì nha?"
Bạch Tinh nhéo hai ngón tay, lại nhét một hạt hồ đào vào miệng, lúc này mới thanh âm hàm hồ nói: "Khí khói lửa."
"Khí gì?" Mạnh Dương mờ mịt.
"Khí khói lửa," Bạch Tinh từ từ nói, ánh mắt có chút mê ly, "Rất đẹp."
Có khói, liền nói lên rằng có người đang đợi, đang chờ đợi.
Đã từng, nàng cũng có một tòa nhà gỗ nhỏ có thể được xưng là nhà, căn nhà gỗ nhỏ kia mỗi ngày đều sẽ bốc lên khói bếp mảnh dẻ, uốn lượn, đó là nghĩa phụ đang đợi nàng.
Nhưng mà hiện tại đã không có.
Nàng không có nhà, thành kẻ thang lang giang hồ rõ đầu rõ đuôi, không có chỗ ở cố định......
Bạch Tinh ngơ ngẩn nhìn không trung, mà Mạnh Dương thì nhìn nàng, trong lúc nhất thời, ai cũng không nói nữa.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng không hiểu sao Mạnh Dương cảm thấy, hiện tại Bạch cô nương rất khổ sở.
Nàng tựa hồ xuyên thấu qua không trung, cố gắng mà nhìn thứ quý giá gì đó đã mất đi.
"Bạch cô nương!" Mạnh Dương bỗng nhiên cũng cảm thấy thật khổ sở, chàng không nhịn được mà lớn tiếng nói, "Chúng ta"
Bạch Tinh theo tiếng quay đầu lại, đáy mắt có tiếc nuối cùng hồi ức chưa tan đi.
"Chúng ta làm bánh trứng dầu hành ăn đi!" Mạnh Dương lớn tiếng nói.
Có chuyện gì không vui, liền ăn đồ ngon đi,