"Được rồi chứ?"
"Chờ một chút."
"Nga."
Qua một lát.
"Có thể ăn chưa?"
"......!Lại một lát."
"Nga."
Sau khi nhận được hồi đáp tương đồng 2 lần liên tục, Bạch Tinh ưu thương mà thở dài, rốt cuộc tạm thời từ bỏ, một lần nữa triệu hồi lực chú ý đến trên xiên xiên.
Hôm nay, Mạnh Dương lại cho ra một cách ăn bánh dày mới: Dùng xiên tre đã mài bóng loáng xiên vào từng cái bánh dày, đặt chúng nó trên lò lửa nướng, sau đó chấm đường ăn.
Cho nên liền có cảnh tượng hai người ôm bếp lò ngồi vây quanh, trong tay mỗi người giơ 2 xiên bánh dày hiện tại đây.
Nhưng nếu muốn nướng bánh dày ngon cũng không phải một chuyện vô cùng dễ dàng.
Lửa quá lớn quá gấp, lớp ngoài bánh dày sẽ cháy, phần bên trong lại còn cứng ngắc;
Lửa quá nhỏ quá chậm, chưa đợi phần bên trong nướng đến đúng độ, lớp vỏ ngoài đã mềm đi bánh dày cũng đã biến hình......
Sau khi nghe Mạnh Dương dong dài giảng giải một hồi, Bạch Tinh không khỏi cảm khái, thật là trong cuộc sống đâu đâu cũng là học vấn nha!
Mấy ngày liền ánh nắng đều rất tốt, mặt trời ấm áp lười biếng mà chiếu, phơi đến cả người người ta nóng lên: Đầu tiên là mái tóc màu đen, rồi lại hơi hơi uốn lượn xuống sống lưng.
Ánh nắng vô cùng vô tận kia dễ như trở bàn tay mà xuyên thấu quần áo, thấm vào trong da thịt, cuối cùng làm người ta ngay cả đầu ngón tay cũng lộ ra ấm áp.
Trên một nhánh cây ló ra nơi chỗ cao của cây hồng có đứng ba năm con chim sẻ, con nào cũng cách rất xa, kiêu ngạo mà lắc lắc cái đầu nhỏ, thong thả ung dung mà dùng mỏ chim rỉa lông.
Hiển nhiên, sự ấm áp này làm chúng nó hưởng thụ mười phần, sớm đã không cần sưởi ấm cho nhau giống ngày tuyết lớn đó nữa rồi!
Vào mùa đông rét lạnh, một vòng mặt trời vô tư phụng hiến như vậy là đáng quý lại đáng yêu cỡ nào.
Mạnh Dương còn cố kéo riêng hàng xóm tới đem tất cả đệm chăn tháo ra phơi, thường thường vỗ vỗ một chút, nhìn chúng nó được mạ một lớp viền vàng mông lung dưới ánh mặt trời, tựa như ảo mộng; nhìn những hạt bụi thật nhỏ kia bay múa dưới ánh mặt trời, giống như con cá bơi không có cánh.
Đệm chăn được phơi đến ấm áp xõa tung, tản ra hương vị dễ ngửi, buổi tối đắp lên sẽ đặc biệt thoải mái, giống như ngủ ở đám mây vậy.
Bạch Tinh hằng năm du đãng chỗ khốc hàn ở phương bắc, nơi đó rất ít có mặt trời hào phóng như vậy, phần lớn là một viên bánh vô lực trong một mảnh trắng xóa.
Giống như tác dụng của nó cũng không phải là làm nhân gian ấm áp, mà là miễn cưỡng nói cho ngươi giờ là ban ngày, làm người ta không đến nỗi không thấy rõ đường.
Mà giờ khắc này, tại Đào Hoa trấn nho nhỏ này, mưa tuyết giáng xuống đây mấy ngày trước phảng phất đã hoàn toàn mất đi uy lực, trong không khí lộ ra một cỗ khô ráo ấm áp.
Cảnh tượng tuyết lớn che trời lấp đất ngày ấy giống như một hồi mộng ảo, giờ mặt trời ra đây, tỉnh mộng rồi.
Nàng thậm chí đã có chút không chịu nổi cái nóng, dứt khoát cởi da cừu dày nặng bên ngoài ra, chỉ mặc một cái áo khoác lông cáo nhỏ hoạt bát.
Nàng cảm thấy mình y như xiên bánh dày bị nướng trên bếp lò vậy, bị nướng đến có chút cháy sém......
Nhưng mà bánh dày lại tỏ vẻ: Ngươi còn kém xa lắm đâu!
Dưới sự thúc giục của sức nóng, ánh sáng của lớp bạch ngọc bóng mượt vốn dĩ của vỏ bánh dày kia dần dần nhạt đi, ngược lại bị thay vào một loại màu sắc khô cạn tái nhợt: Đây là kết quả tất nhiên do xói mòn hơi nước.
Tựa như cánh môi non nớt của con người, nếu không uống nước trong thời gian dài, cũng sẽ là cái dạng này.
Đầu ngón tay Mạnh Dương nhẹ nhàng vân vê cái xiên liền kéo lấy bánh dày lật mặt, lật cái mặt đã chậm rãi phồng lên kia nghênh đón lễ rửa tội của ánh mặt trời.
Thật ra thì có chút giống với đậu phụ khô nướng trước đó, sau khi chúng nó bị nóng lên đều sẽ hình thành một lớp vỏ ngoài cứng rắn mà thô ráp, có chỗ thậm chí sẽ còn chia lìa với phần non mềm bên trong, hình thành hai loại khẩu vị đã mâu thuẫn lại hài hòa.
Trên bánh dày dần dần phồng lên một cái bong bóng lớn, càng lúc càng lớn, càng ngày càng mỏng, Bạch Tinh nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là cầm lấy xiên tre chọc lên.
"Đùng!"
Bong bong lớn nổ tung phốc cái giải phóng một đoàn hơi nóng, vỏ bong bóng cũng dần dần bẹp lép xuống.
Bong bóng bị giết chết, trong lòng Bạch Tinh lập tức sảng khoái một trận.
Ngày hôm qua sau khi bọn họ đã làm xong bánh dày đã liền tặng rất nhiều cho mấy nhà quen biết.
Trưởng trấn gia gia khi trẻ đã từng lên bắc xuống nam hái thuốc chọn thuốc với người ta, cũng từng ăn rồi, vừa thấy liền vui vẻ.
"Ui, sao lại đột nhiên nhớ tới mà làm cái này ăn thế?" Ông ấy rất có hứng thú mà cầm một miếng bánh dày lên nhìn, còn không quên dặn dò, "Gạo nếp không dễ tiêu hóa, mấy đứa tuy tuổi trẻ người khỏe cũng không thể cậy mạnh, mỗi ngày ăn ít mấy miếng, chớ có tham ăn."
Lưu nãi nãi nghe xong thì bĩu môi, nói với Bạch Tinh và Mạnh Dương: "Lão già này, nói 3 câu không rời được xem bệnh bảo dưỡng, nghe tới lỗ tai đều phải mọc kén."
Nói xong rồi lại kéo lấy tay hai bọn họ dặn dò nói: "Có điều ông già kia ồn ào thì ồn ào, đạo lý vẫn là không sai, một lần đừng ăn quá nhiều, bằng không thì phải đau bụng."
Tươi cười của bà hòa ái như vậy, trong ánh mắt phảng phất có ánh sáng, quả thực còn sáng lạn hơn cả mặt trời, mặc kệ nói cái gì cũng làm người ta không có sức chống cự.
Thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Lưu gia gia càng thêm vừa lòng: Đứa bé chịu nghe lời người già nói chính là đứa bé tốt.
Người trẻ tuổi bây giờ, rất khó có được kiên nhẫn tốt như vậy.
Ông cũng dứt khoát không xem sách y nữa, chậm rì rì mà bò xuống khỏi giường đất, vừa xách giày vừa nói: "Làm khó cho một phen tâm ý của mấy đứa, ông đi ngâm chút đậu đỏ, sáng mai nghiền đậu đỏ, kẹp trong bánh dày là thơm ngọt ngon miệng nhất."
Gạo nếp tính ấm, vị ngọt, giống với đậu đỏ vậy, đều có thể ích khí dưỡng huyết, kiện tì ấm dạ dày, thường xuyên ăn một chút thì không tồi.
Còn có thể thêm một chút mật ong, thứ nhất là gia tăng vị ngọt, thứ hai là vào đông khô lạnh, cũng vừa lúc mượn công hiệu bớt ho nhuận phổi của mật ong.
Nghe thấy đậu đỏ nghiền mình yêu cả đời, trên mặt Lưu nãi nãi lại thêm vài phần ý cười, lại tự mình đi vào phòng túm một đống quả rang thơm ngào ngạt.
"Tới, cầm ăn."
Trái cây nhỏ xám xìn xìn trông thô thô ráp ráp, giống như hồ lô cong eo, tròn vo, rất có chút ý tứ ngây thơ chất phác, Bạch Tinh mở to mắt nhìn nửa ngày cũng chưa nhận ra là cái gì, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Dương.
Đây là gì? Ngon không?
Mạnh Dương thoáng lắp bắp kinh hãi, liên tục chối từ, "Cái này quá quý trọng, vẫn là bà với ông giữ lại tự mình ăn đi!"
Bạch Tinh không biết, chàng biết.
Thứ này tên đậu phộng, là trái cây mấy năm gần đây mới truyền vào từ phiên bang, hiếm lạ mười phần, cơ mà chỉ có ít ỏi mấy chỗ gieo trồng, sản lượng không cao, giá cả đắt đỏ, một cân đã muốn non nửa lượng bạc mấy trăm văn, viễn siêu thịt thà tầm thường.
Đậu phộng có thể dùng làm điểm tâm, kinh thành với rất nhiều phủ thành hơi lớn cũng có người dùng nó để ép dầu xào rau, quả thực thơm lắm luôn.
Lưu nãi nãi cũng không ngoài ý muốn chàng có thể nhận ra, lại không để ý lắm, cứng rắn túm lấy nhét vào trong túi bọn họ, "Lão già này khi trẻ đã dạy mấy học sinh, ngược lại còn không tính vong ân phụ nghĩa, hôm kia nhờ người mang một sọt tới, chỉ nói ăn cái mới mẻ.
Nhưng bọn ta đều cái tuổi này, răng cỏ cũng lỏng lẻo, nào nhai nổi chứ? Để đó thì tiếc, chi bằng để mấy đứa cầm đi ăn chơi."
Lỡ mà cứng mất, liền nghe Lưu gia gia ngoài cửa sổ nói: "Cầm đi, bóc ra ăn không cũng được, thật thơm lắm.
Nếu có sữa bò, quấy thành cháo cho vào cùng nấu thành sữa đặc đậu phộng cũng ngon......"
Vì thế hai người liền dùng một đĩa bánh dày rẻ tiền đổi về một nắm lớn đậu phộng sang quý.
Trên đường về nhà, Mạnh Dương liền bóc mấy hạt cho Bạch Tinh nếm thử đồ mới mẻ.
Mắt Bạch Tinh không chớp mà nhìn, kinh ngạc phát hiện vật này tuy dung mạo bình thường, nhưng bên trong thật là đẹp mắt nha.
Giống một thiếu nữ cố ý dùng áo tang che giấu mỹ mạo, trong vách là bóng loáng như ngọc, dựa gần một lớp đại hồng bào mỹ lệ, thịt quả là màu trắng bóng loáng, còn có hai cái cánh đâu.
Vừa thơm vừa giòn, béo ngậy, thật sự ngon quá à.
Đây là trái cây của phiên bang sao, cũng thật không tồi.
Sao phiên bang lại có thứ ngon như vậy, nàng chép miệng nghĩ, nếu có thể đi nhìn tận mắt một cái thì hay rồi......
Không chỉ trưởng trấn gia gia, trên cơ bản là từng nhà đều có đáp lễ, hoặc là một túm hạt dưa, hoặc là mấy quả táo......!Chẳng sợ lúc này trên đỉnh đầu không có thứ gì thích hợp, chờ một thời gian, trong nhà làm món gì nè đồ ăn vặt gì nè, cũng tất sẽ không lỡ mất.
Tình cảm giữa quê nhà, vốn chính là ở chung với nhau như vậy mà ra...
Chấm bánh dày đã nướng chín vào một chút đường trắng, vào miệng vừa mảnh vừa trơn vừa thơm vừa ngọt, còn có thể kéo ra rất dài đó!
Bánh dày phải nhân lúc nóng mà ăn mới ngon, Mạnh Dương vừa vù vù thổi hơi, vừa nói: "Cũng sắp tết rồi, Bạch cô nương, ngươi có hàng tết gì đặc biệt muốn ăn hay không?"
Hàng tết? Bạch Tinh hơi hiện mờ mịt mà suy nghĩ một trận, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Thật ra thì nàng vẫn luôn không quá có thể lý giải cảm giác chúc mừng tết nhất của thế nhân, bởi vì ở nàng thấy, vào thời tiết trời đông giá rét vạn vật điêu tàn, gió lạnh tựa như con dao nhỏ tàn khốc nhất, cắt da thịt người ta; bạo tuyết tựa như vải bọc xác lạnh nhạt nhất, che giấu đi sinh cơ.
Hành động sẽ trở nên gian nan, đồ ăn sẽ thiếu đến đáng thương, mỗi năm đều có vô số người và động vật bị đông chết đói chết......
Không, cũng không phải hoàn toàn là thế này.
Nàng từng bởi vì đuổi bắt một gã đào phạm cùng hung cực ác mà đi qua Trường Giang từ phía nam xuống, nơi đó vào đông vẫn ấm áp như xuân như cũ, hoa cỏ cây cối vẫn tươi tốt như cũ, mọi người cơ hồ mỗi ngày đều có thể ăn được rau xanh trái cây tươi mới......!Còn có măng đáng yêu.
Nàng từng ngắn ngủi mê luyến qua, nhưng sâu trong nội tâm lại cứ luôn có thể nghe được một giọng nói, một giọng nói thần bí đến từ phương bắc xa xôi đang kêu gọi nàng, gọi nàng về nhà.
Lại nói tiếp có chút mâu thuẫn, nàng xác thật là thích phương nam, nhưng trong huyết mạch lại chảy xuôi gió và tuyết, cũng hấp thu lực lượng từ trong đó.
Nếu rời xa thời gian dài, sinh mệnh đều sẽ khô héo.
Bởi vì rễ của nàng ở ngay bắc địa, tương lai cho dù có chết, cũng muốn chết ở mảnh đất tàn khốc lại tràn ngập giết chóc kia.
Về phần mặc đồ mới, đội mũ mới, mong đợi năm sau......
Nàng thật sự không quá lý giải loại chuyện này, vì sao tới tết rồi liền nhất định phải ăn mặc tốt chứ? Chẳng lẽ ngày thường thích thì liền không thể ăn ngon, mặc quần áo mới sao? Lại hoặc là mặc dù ăn tết ăn ngon mặc tốt, cầu một điềm tốt, năm sau liền thật sự có thể được như nguyện sao?
Dù sao cũng là mấy thứ tự mình lừa dối thôi, nếu là lời nói dối, cần gì phải quá thật sự chứ?
Đoàn viên?
Ánh mắt nàng có hơi chút ảm đạm.
Đang lúc Bạch Tinh miên man suy nghĩ ấy, bỗng mơ hồ nghe thấy một tràng tiếng rao hàng:
"Mật ong, mật ong dại, đổi mật ong dại đây!"
"Lúa mạch đậu gạo! Lương thực phụ, lương thực tinh, bạc, tiền đồng, đổi mật ong dại đây!"
Mật ong! Mật ong ngọt ngào!
Đôi mắt nàng vèo cái liền trợn tròn, quay mặt đi nhìn Mạnh Dương, "Mật ong!"
"Hả?" Trong miệng Mạnh Dương còn cắn nửa miếng bánh dày, nghe thế thì sửng sốt, không rõ nội tình gãi gãi đầu, "Trên đường bán thì chỉ sợ không nhiều lắm đâu."
Muốn hỏi trên thị trường thức ăn gì đáng giá nhất, cơ hồ tất cả mọi người sẽ buột miệng thốt ra: Đồ ngọt!
Chỉ cần là mang chút vị ngọt, mặc kệ là nước đường, mứt hoa quả hay là trái cây ngào đường, đều không ngoại lệ là giá cả ngẩng cao đầu.
Trong đó mật ong càng là người xuất sắc trong đó.
Tiết xuân hạ phồn hoa nở rộ, đám ong mật vất vả cần cù sản xuất, trên thị trường xác thật có không ít người bán mật ong, giá cả cũng tương đối lợi ích thực tế.
Nhưng giờ đã là trời đông giá rét, người nuôi ong với ong mật cũng bắt đầu miêu đông*, cửa hàng với cá nhân có tích góp mật ong trong tay, hoặc là tự mình giữ lại ăn, hoặc là nguyên liệu buôn bán, rất ít đối ngoại bán riêng ra ngoài.
*: Ý nói trốn trong nhà vào mùa đông.
Đặc biệt là địa phương nhỏ giống Đào Hoa trấn đây, cửa hàng vào nửa cuối năm mùa đông cơ hồ là không nhìn thấy bóng dáng mật ong.
Bạch Tinh lắc đầu, "Bên ngoài có người đang rao hàng."
"Thật sự à?" Mạnh Dương tin tưởng không nghi ngờ gì với nhĩ lực của nàng, lập tức điên cuồng nhấm nuốt một trận, nuốt bánh dày trong miệng xuống, lau miệng một phen, "Không bằng chúng ta đi mua một ít về kẹp bánh dày đi!"
Mật ong có thể làm rất nhiều điểm tâm đó, ngay cả khi nướng thịt quét lên một chút, thì tư vị cũng sẽ lật gấp bội......
Chẳng sợ cái gì cũng không có làm, chỉ đơn thuần pha nước uống cũng ngọt lắm!
Chờ đến khi hai người ra cửa, tiếng rao hàng đã sắp tới dãy nhà của Vương đại nương rồi.
Giữa chừng thi thoảng có người hỏi thăm, nhưng tiếng rao hàng đều không dừng lại quá lâu, nói rõ cơ hồ không có ai mua.
"Ui, Dương Tử với Tinh Tinh cũng ra mua mật ong à!" Vương đại nương mấy ngày rồi không ra khỏi cửa liếc mắt ngó chừng qua bên kia một cái, cười hàn huyên nói chuyện với bọn họ.
"Phải ạ." Mạnh Dương dắt theo Bạch Tinh hành một cái lễ vãn bối với bà ấy, "Cũng không biết là đổi thế nào."
Tuy bình thường tiền tệ lưu thông trên thị trường lấy tiền đồng với bạc vụn là chủ, nhưng trong giao dịch tư nhân quy mô nhỏ ở thôn trấn tầng dưới chót, lấy vật đổi vật vẫn chiếm địa vị chủ đạo như cũ.
Bởi vì đối với tuyệt đại đa số bá tánh mà nói, bán lấy tiền chính là vì mua lương thực, so với qua tay thêm mấy lần, chi bằng trực tiếp đổi lương thực về ăn cho xong, bớt việc lại gọn gàng.
Vương đại nương cũng đang cân nhắc chuyện này đâu.
Nếu mà lợi ích thực tế chút thì hay rồi.
Trong nhà có sản phụ với bé sơ sinh, giường sưởi khó tránh khỏi thiêu đến quá vượng, yết hầu của mấy người trưởng thành liền có chút không thoải mái, thường xuyên ho khan, nếu có thể mua chút mật ong pha nước uống cũng tốt.
Rất mau, tiếng rao hàng kia càng đi càng gần, mấy người họ tập trung nhìn vào, thấy người đến là một tức phụ* tuổi trẻ cỡ 20 tuổi ra mặt, gần tết rồi còn mặc một chiếc áo bông cũ, cả khuôn mặt đông lạnh đến đỏ bừng, giữa lúc hô hấp phả ra hơi trắng dày đặc.
*: cái từ tức phụ này nó có mang nghĩa là con dâu hoặc là vợ (Tùy vào người xưng hô nhé, như là chồng mà nói tức phụ tôi ý là nói vợ tôi, còn người khác thì tùy nhé), nhưng trong trường hợp này nó mang ý chỉ người phụ nữ đã có chồng.
Sau lưng nàng ấy cột lấy một cái bọc tã lót, chỗ góc chăn được gấp thành mũ ở đỉnh cao nhất theo bước chân không ngừng phập phồng, thi thoảng lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng như phấn.
Là một đứa trẻ sơ sinh.
Mùa đông khắc nghiệt đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn bán, lại là người mẹ trẻ tuổi.
"Mật ong, mật ong dại, đổi mật ong dại đây!"
"Lúa mạch đậu gạo! Lương thực phụ, lương thực tinh, bạc, tiền đồng, đổi mật ong dại đây!"
Nàng ấy lớn tiếng rao hàng.
Thấy có người đứng ở cửa nhìn xung quanh, nàng kia lập tức ném ánh mắt chứa đầy kỳ vọng tới đây.
Vương đại nương mới vừa làm nãi nãi, là không thể nhìn thế này nhất, lập tức thở dài, rất là đau lòng vẫy tay với nàng ấy: "Khuê nữ, tới đây."
Nàng kia hây một tiếng, lập tức gánh đòn gánh tiến lên, sợ hãi hỏi: "Đại nương, người muốn mua mật ong sao? Rẻ lắm, đưa tiền cũng được, đổi lương thực cũng xong."
Nàng ấy tựa hồ không thường làm cái nghề này lắm, nhìn qua rất là thẹn thùng, một bàn tay vẫn luôn để ở đằng sau, thi thoảng vỗ vỗ đứa trẻ không duỗi chân được trong tã lót một chút.
Vương đại nương kéo lấy tay nàng đi ra khỏi cái bóng, "Khuê nữ, tới đây này, chỗ này ấm áp."
Nói xong, còn theo quán tính mà nhìn về trên lưng nàng ấy một cái, "Là một bé trai nhỉ, còn nhỏ như vậy đâu, mấy tháng rồi? Sao lại nỡ mang nó ra đây vậy?"
Không hỏi còn thôi, vừa hỏi, nữ nhân kia liền hơi hơi đỏ hốc mắt.
"Chín tháng, chồng con mấy ngày trước đó khi lên núi đốn củi té ngã gãy chân, xem bệnh bốc thuốc đều đào rỗng hết của cải rồi, thật sự là không có cách nào......!Cũng là ông trời cho con đường sống, hôm kia con ngẫu nhiên phát hiện cái tổ ong dại này, muốn lấy ra đổi chút tiền."
Nàng ấy vừa nói vậy, ba người