Đảo mắt chính là Đông Chí, Mạnh Dương dậy rất sớm, lấy các loại đèn lồng ra thu xếp một trận, dựa theo ước định đi Vương gia lấy xe lừa.
Trời mới tờ mờ sáng, ngôi sao với ánh trăng đều còn treo trên bầu trời, đám gà trống trấn trên hết đợt này đến đợt khác gáy lên, "Ò ó o ~" "O ó o!" Ai nào cũng không chịu yếu thế.
Sao mai lấp lánh, cao cao treo trên bầu trời, đang lưu luyến một chút thời gian cuối cùng với đêm tối: Kế tiếp, ấy chính là thiên hạ của mặt trời rồi!
Lạnh buốt, trên mặt đất kết một lớp sương trắng thật dày, lộ ra vẻ rực rỡ lấp lánh dưới sự chiếu rọi của ánh sao.
Mạnh Dương nắm thật chặt cổ cáo, thuận tiện gõ cổng cách vách, gọi nàng đi lấy tay nải lương khô, chính mình thì đi đến trước cửa chính Vương gia.
Người của Vương gia sớm đã tỉnh, nghe thấy tiếng đập cửa, trực tiếp không nói hai lời, chủ động đưa con lừa với xe kéo qua.
"Hôm nay lại phải phiền toái mọi người." Mạnh Dương hồng hộc phả hơi nước, ngượng ngùng nói, "Con nhất định cho lừa ăn no nê lại đưa về."
Chàng sờ sờ cổ lừa nhỏ, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra chàng, thân mật cọ cọ tay chàng.
Oa, lông xù xù ấm áp, thật thoải mái nha!
Hu hu, thứ có lông ấy, mùa đông cũng quá thoải mái đi?
"Hầy, hàng xóm quê nhà, nói gì mà phiền toái với chẳng phiền toái." Vương đại gia hào sảng cười, chủ động tròng lừa lên giúp chàng, "Đằng nào hôm nay bọn ta cũng không ra khỏi cửa, con kéo đi ra ngoài dắt một chút, nó cũng cao hứng đó!"
Nông dân nuôi gia súc, cũng chẳng kém gì với nuôi con cả, lâu lâu cũng phải chuyện trò, thả ra hóng gió này.
Mạnh Dương lại nhàn thoại vài câu với ông ấy, "Người với đại nương còn có người trong nhà có gì muốn tiện thể mang về không?"
Vương đại gia gãi gãi đầu, không quá xác định nói: "Xuýt, vậy con chờ một lát, ta đi hỏi trong nhà một chút."
"Ai!" Mạnh Dương đáp ứng rồi, lại bốc ra một nắm đậu nành rang thơm ngào ngạt từ trong túi ra, chính mình ăn mấy hạt, lại đút lừa nhỏ mấy hạt.
Đậu nành sau khi rang liền trở nên rất xốp giòn, hương thơm nồng đậm phá lệ rõ ràng vào sáng sớm mùa đông rét lạnh, lừa nhỏ ăn cao hứng, cái đuôi sau mông quay thành một vòng tròn.
"Dương Tử à!" Vương đại nương chạy chậm ra khỏi phòng, "May mà con nhắc nhở, bằng không ta hẳn đã quên.
Ầy, giờ tuổi lớn, trí nhớ chính là kém......!Con giúp ta xem một cái coi người của cửa hàng kim chỉ Dương nương tử có đi hay không, nếu mà đi, cuộn chỉ màu đỏ thẫm, đen đậm, xanh ngọc lam, xanh lục mỗi thứ mua giúp ta 2 cái."
Dừng một chút, lại oán giận nói: "Về sau con cũng đừng mua đồ nhà Trương bà tử, tuy rằng rẻ bớt 2 văn tiền, nhưng chỉ kia rất thô ráp, dễ đứt thì không nói, bên trong còn tất cả đều là đầu sợi! Xuống nước mấy lần thì màu sắc cũng không tươi sáng.
Thật sự là tiền nào của nấy, kim chỉ của cửa hàng Dương nương tử kia đắt thì đắt chút, nhưng cũng là tốt thật......"
Kim chỉ của Dương nương tử là của trấn cách vách, trong nhà người của 3 đời đều là làm cái này, tất cả kim chỉ vừa tươi sáng lại dùng tốt, tuy giá hơi đắt chút, nhưng danh tiếng vẫn luôn rất tốt, nghe nói gia đình nhà giàu ở châu thành cũng có người tới chọn mua đó.
Chỉ tiếc là cách Đào Hoa trấn hơi xa, cưỡi lừa cũng phải hơn nửa ngày, nếu không đi hội làng mua đồ, thật đúng là khó gặp được đâu.
Mạnh Dương nghe cẩn thận, gật đầu liên tục, vẻ mặt thụ giáo, "Thế nhưng là như thế sao? May mà người nhắc nhở, bằng không hôm nay con đang định đi mua đồ nhà Trương bà tử đó."
"Thôi ngàn vạn đừng!" Vương đại nương liên tục xua tay, một bộ dáng đã chịu đủ rồi.
Thấy sự nhắc nhở của mình làm Mạnh Dương miễn chịu hại, bà cũng cao hứng lên, "Được rồi, không phải con còn đi làm ăn sao? Nhanh nhanh đi, đi sớm chiếm một vị trí tốt, ta liền không kéo con nói chuyện nữa!"
Tuổi lớn rồi, khó tránh khỏi lải nhải chút, làm khó đứa nhỏ này mỗi lần đều nghiêm túc nghe, thế mà không có thiếu kiên nhẫn chút nào.
Chắc là......! là bởi vì tiểu mọt sách này có đôi khi còn lắm lời hơn cả bà đi!
Mạnh Dương lại cẩn thận mà xác nhận 1 lần, bên kia Bạch Tinh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng nhau tạm biệt với người Vương gia, lộp cà lộp cộp lên đường.
Lại lần nữa gặp được A Hôi, lừa nhỏ còn có chút sợ hãi, tiếng kêu "Áng hàng áng hàng" có hơi hơi run rẩy.
A Hôi đắc ý phát ra tiếng phì phì trong mũi, rất giống một con tiểu vô lại bá đạo.
"A Hôi ~" Bạch Tinh giật giật dây cương, trong lời nói toát ra ý vị uy hiếp.
Không thể bắt nạt tiểu bằng hữu khác nha.
Được rồi được rồi, A Hôi hừ một tiếng, y như lấy lòng mà cọ cọ lừa nhỏ, lại quay đầu nhìn nàng:
Ngươi xem, thế nào? Ta là một đứa bé tốt đi!
Còn không mau mau khen ngợi ta?
Bạch Tinh bị nó chọc cười, quả nhiên nhẹ nhàng nhéo nhéo cái lỗ tai to, "Bé ngoan bé ngoan."
A Hôi vui vẻ mà lắc lắc đầu, lông bờm dày dặn tựa như sóng của biển rộng, lại giống như một đạo nguyệt hoa của rạng sáng, thấm lạnh như nước, sáng bóng như lụa.
Mạnh Dương nhìn mà ngứa tay, do dự mãi thôi, chung quy vẫn là thử tính vươn bàn tay tội ác.
Làm gì! A Hôi cảnh giác mà trừng chàng: Người ta nhưng là không có đồng ý cho người sờ à.
"Xem!" Mạnh Dương lại bỗng biến quyền thành chưởng, phô bày ra pháp bảo trong chưởng.
Một cỗ hương thơm nồng nháy mắt cắt qua bầu không khí sáng sớm, chui vào trong xoang mũi A Hôi.
Đây là cái thứ tốt gì, sao lại thơm như thế?
Đậu nành sao? Nhưng mà đậu nành trước kia ăn cũng không có thơm như vậy a!
"Đậu nành rang nga." Mạnh Dương từ từ nói, ngữ khí gần như dụ hoặc, "Ta bỏ thêm bột hạt dẻ xào chung nha, ăn ngon lắm."
Nói rồi, chàng liền chia ra cho chính mình, Bạch Tinh với lừa nhỏ mỗi người mấy hạt, sau đó cùng nhau rắc rắc nhai ra tiếng ngay mặt A Hôi.
Mấy hôm trước chàng phát hiện mấy hạt dẻ khô quắt ở nhà kho, bởi vì thật sự là khô quá lợi hại, hơn nữa phần lớn có lỗ sâu đục nữa, không đáng để phí thêm củi lửa mà nấu ăn, chàng liền dùng dao nhỏ gọt bỏ lớp vỏ ngoài cùng bộ phận bị sâu đục, lấy phần còn tốt cùng nhau mài thành bột, rồi lật xào chung với đậu nành.
Bột hạt dẻ đã rang có thể ăn không, có thể pha nước uống, nếu số lượng nhiều thì còn có thể nhào thành bánh ngọt, chưng ăn nướng ăn......
Nghĩ rồi nghĩ chàng liền cao hứng lên, hứng thú bừng bừng mà nói với Bạch Tinh: "Bạch cô nương, chờ sau khi về chúng ta nướng bánh hạt dẻ ăn đi!"
Bạch Tinh không có ý kiến.
Dù sao trù nghệ của hàng xóm cao hơn mình quá nhiều, mặc kệ đối phương nói muốn làm thứ gì ăn, nàng đều sẽ gật đầu, nói được thôi được thôi.
Đậu nành đã rang với bột hạt dẻ thật sự quá thơm, đặc biệt sau khi bị nhấm nuốt rồi đó, mùi hương còn cao hơn 1 tầng, theo mấy cái miệng khép mở không ngừng khuếch tán, quả thực muốn bức điên A Hôi rồi!
Nó khó nhịn mà đá hậu vài cái, rối rắm mãi thôi, vẫn là đỏng đa đỏng đảnh mà thò đầu lại gần, đôi môi dày dặn mấp máy vài cái, ăn hết luôn số đậu nành còn dư lại trong lòng bàn tay Mạnh Dương.
Oa, ngon thật, vừa xốp lại giòn, A Hôi nhanh chóng nhấm nuốt, cái đuôi đều vẫy ra hoa luôn.
Miệng A Hôi lông xù xù, hồng hộc hà hơi nóng ra ngoài, liếm trên tay thấy ngứa.
Mạnh Dương nhân cơ hội đưa tay đặt lên cổ nó, kinh hồn táng đảm vuốt ve lông bờm mơ ước đã lâu, cảm động đến cơ hồ rơi lệ.
Ú oa oa, thật mịn mượt, thật ấm áp, cơ hồ có thể cảm nhận được huyết mạch trào dâng dưới da lông, từng chút lại từng chút.
Đây là bảo mã tọa giá của người giang hồ sao? Xúc cảm quả nhiên không giống người thường.
Đi được một đoạn, mặt trời đã từ từ bò lên từ đường chân trời, tia nắng ban mai ít ỏi trút xuống từ chân trời phía đông, tùy ý gieo rắc.
Mạnh Dương mở tay nải lương khô ra, lấy ra mấy củ khoai tây nướng nóng hầm hập, chia cho Bạch Tinh một nửa.
Khoai tây nướng rất thơm, lột ra lớp vỏ khô quắt bên ngoài, chỉ cần vẩy một chút muối mịn là được.
Hai người đều là vừa tự mình ăn, vừa cho gia súc ăn, lại mở túi nước ra, uống trà sữa nóng hầm hập bên trong.
Gần tới cuối năm, lượng cầu đối với điểm tâm của các nhà các hộ cùng cửa hàng các nơi chợt tăng lớn, trên thị trường cũng tương ứng đó mà gia tăng lượng cung ứng sữa bò, nếu có yêu cầu cố định, còn có thể giao hàng tận nhà mỗi buổi sáng đó!
Mạnh Dương với Bạch Tinh cũng đặt, còn trộm đặt mấy phần cho Trương đại gia bọn họ, cũng không nói với bên ngoài.
Nghe nói người lớn tuổi uống nhiều chút sữa bò tốt cho thân thể, hy vọng ông ấy có thể khôi phục sớm chút.
Nấu trà sữa rất đơn giản, thừa lúc pha trà lọc sữa bò tươi mấy lần, sau đó cho nước trà vào nấu một lát là xong! Trà sữa đơn giản chính là tiện dụng như vậy!
Sáng tinh mơ uống chút trà nóng, còn có thể nâng cao tinh thần đâu.
"Bạch cô nương," Đi đường không thôi thì quá mức nhàm chán, miệng Mạnh Dương lại bắt đầu ngứa, mười phần tò mò hỏi, "Người giang hồ các ngươi cũng họp chợ dạo hội chùa chứ?"
Trong miệng Bạch Tinh cắn nửa củ khoai tây, nghe thế thì liếc xéo chàng một cái: Đây là vấn đề quỷ quái gì?
Người giang hồ tất nhiên cũng cần ăn uống tiêu tiểu.
Mạnh Dương có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, "Thế trước kia khi ngươi họp chợ dạo hội chùa thì làm những gì vậy?"
Cũng không biết là vì sao, chàng chính là muốn hiểu biết Bạch cô nương càng nhiều hơn, hiểu biết quá khứ thần bí mà phức tạp của nàng.
Đương nhiên rồi, làm trao đổi đồng giá, chàng cũng sẽ nói quá khứ của mình cho đối phương.
Đáng tiếc Bạch cô nương tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, trước đó chàng cũng từng chủ động cho nàng hỏi, nhưng mà đối phương một chữ cũng không hỏi......
Ngươi thật sự một chút cũng không hiếu kỳ về ta sao? Mạnh Dương thậm chí còn có một tí mất mát quỷ dị.
"Ăn cơm, buôn bán." Bạch Tinh lười biếng nói, cảm thấy vấn đề này rất có hơi ngu xuẩn.
Chậc, con mọt sách.
Nếu là người, liền phải ăn cơm, phải uống nước, ra ngoài phải dùng bạc, nàng xuất thân từ thợ săn, lúc ban đầu tự nhiên là cầm con mồi lên chợ buôn bán, sau đó lại mua vào đồ ăn mình cần, cùng với binh khí nữa.
Thấy Mạnh Dương lại muốn mở to đôi mắt muốn đặt câu hỏi, Bạch Tinh dứt khoát chủ động trả lời, "Mua bán đứng đắn, cũng có mua bán giết người."
Hô hấp Mạnh Dương dừng lại.
Qua một lúc lâu, chàng mới khô giọng hỏi, "Giết, giết người?"
"Ừ." Bạch Tinh nhướng nhướng mày, bỗng mang theo chút ác liệt hỏi, "Như thế nào, sợ sao?"
Mạnh Dương đột nhiên liền cảm thấy Bạch cô nương trước mắt có chút xa lạ, tựa như một thanh đao hơi hơi ra khỏi vỏ, dù chưa lộ ra hoàn toàn, nhưng nhìn thấy một chút dấu vết đã liền biết nó sắc bén.
Trên da chàng xoẹt cái nổi lên một lớp da gà, lông tơ đều dựng đứng cả lên:
Có lẽ, đây mới là Bạch cô nương lưu lạc giang hồ chân chính đi!
"Trên đời này có người cứu người, tất nhiên cũng có người sẽ giết người." Bạch Tinh chẳng chút để ý nói, "Nông phu trồng trọt, dân cày nuôi bò, thương hộ bán lấy tiền, thế ngươi cho rằng người giang hồ sẽ làm cái gì?"
Lời nói của nàng chậm rì rì nhẹ bay bay, phảng phất một buổi sáng vào đông tràn ngập sương, lạnh căm căm rồi lại mang theo một chút ý vị mê hoặc.
Mạnh Dương phảng phất bị dụ hoặc, ma xui quỷ khiến truy vấn hỏi: "Giết, giết người sao?"
Bạch cô nương cũng sẽ làm những nghề lấy tiền giết người kia sao?
Trong lòng chàng đột nhiên dâng lên một cỗ sợ hãi chưa từng có, phảng phất màn đêm lại lần nữa buông xuống, khí lạnh một lần nữa xâm nhập cả người.
Mạnh Dương hối hận, cảm thấy mình có lẽ ngay từ đầu liền không nên hỏi mấy vấn đề này, bởi vì chàng căn bản là không biết đáp án, càng không rõ đáp án chân chính đến tột cùng có thừa nhận nổi không......
Bạch Tinh lại đột nhiên cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa.
Người trong giang hồ chia ra rất nhiều loại, có người chỉ là muốn chơi, cho nên chơi rồi chơi liền chơi mất mạng; có người lại muốn sống, cho nên phần lớn bọn họ có thể sống rất lâu.
Người giang hồ mà, làm gì cũng có, giữ nhà hộ viện, hộ tống áp tải, vòng đất chiếm chút núi, thu chút bạc qua đường......
Bạch Tinh vốn không phải là người sẽ chủ động ra đề tài, cơ mà hàng xóm ba hoa bên người kia lại không lời lẽ gì, trong lúc nhất thời trên đường an tĩnh dọa người, chỉ nghe thấy tiếng một ngựa một lừa chân đạp lộp cộp, cùng với động tĩnh tiếng bánh xe cót ca cót két.
Gió lạnh sáng sớm xẹt qua rừng cây khô ven đường, ù ù hú hú bổ nhào đổ rào rào, tựa như quỷ kêu.
Bạch Tinh lại liếc mắt nhìn thư sinh kia một cái, cũng không biết chàng đang miên man suy nghĩ chút gì, mặt trắng bệch, đôi mắt thẳng tắp, một bộ muốn nhìn chính mình, rồi lại không dám nhìn, cuối cùng dứt khoát như đi vào thần tiên thiên ngoại.
Nói đến cũng lạ, trước kia nàng thường xuyên mấy ngày đều không nói lời nào, nhưng hôm nay lại cảm thấy chung quanh an tĩnh quá mức, có chút không quá thoải mái.
"Lấy tiền giết người sẽ nghiện,"Nàng bỗng nói, "Ta không thích."
Nàng từng gặp những sát thủ lấy tiền làm việc kia, mười kẻ có chín kẻ chẳng người chẳng quỷ, rất đáng ghét.
Những kẻ đó tựa như u hồn hành tẩu ở ban ngày, trên người còn dính đất mộ tử thi, không có một chút sinh khí nào của người sống.
Nhưng nàng muốn sống.
Nàng muốn tắm gội ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, muốn dùng chân đo đạc mảnh đất này, muốn ăn vô số