Nhà của Mạnh Dương nhà chính kiêm cả phòng bếp cũng không tính lớn.
Chàng vốn chính là một người trọng ăn uống chi dục*, lúc trước đã xây bệ bếp rồi, lại làm riêng một cái bếp lò đơn, còn chuyên môn chế tạo một loạt cái giá, dùng để bày biện các loại gia vị chàng trằn trọc sưu tập được từ trong tay các đường tiểu thương, không gian dư lại rất hữu hạn.
*: lòng ham thích ăn uống.
Vốn dĩ khi chỉ có hai người chàng với Bạch Tinh ấy, chen cùng nhau ăn cơm đổ lại cũng xong.
Cơ mà hiện giờ lại nhiều ra 1 Liêu Nhạn, ba người với dáng người cũng không tính là thấp bé đều vây quanh bên bệ bếp, khó tránh khỏi cảm thấy co quắp chật chội.
Đêm qua, một bữa cơm chiều bọn họ đã đụng đầu rất nhiều lần đó!
Đũa cũng cứ đánh nhau hoài, nhưng Mạnh Dương hợp lý mà hoài nghi là có người cố ý......
Vì thế chàng liền cân nhắc, nếu Liêu Nhạn trong nhất thời nửa khắc không đi, khó tránh khỏi phải tính toán lâu dài, không bằng dọn dẹp nhĩ phòng ra, giữ đó làm chỗ chuyên để dùng cơm.
Chẳng qua tới gần cuối năm rồi, việc vặt đã nhiều còn loạn, Liêu Nhạn cả ngày điên điên khùng khùng cũng không có lời chắc chắn, ngược lại cũng không gấp trong lúc nhất thời này.
Hôm nay thời tiết không tồi, ba người liền dọn bếp lò đến dưới mái hiên, phơi nắng nướng bánh dày ăn.
Dân lấy ăn làm trời, trên đời này còn có chuyện gì càng quan trọng hơn ăn sao?
Không có đâu.
Từ khi có mật ong, các món có thể làm hình như bỗng nhiều lên, đêm qua bọn họ còn uống mật quýt với nước mật ong đó.
Vào đông rét lạnh hanh khô, trường kỳ sưởi ấm trong nhà càng đuổi đi chút hơi ẩm còn sót lại đến hầu như không còn, đại bộ phận người ta đều sẽ cảm thấy yết hầu ngứa khô không khỏe, tuy liều mạng uống nước, lại cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Lúc này nếu lấy trần bì* cùng hoa cúc nấu một ấm nước mật ong mà uống, thanh nhiệt nhuận phổi trừ đàm ngăn khát, xa xa càng có hiệu quả hơn so với uống một ấm nước lớn như trâu nhiều.
*: đây là vỏ quýt, cũng là một vị thuốc bắc.
Nước bà bà đinh* ngược lại cũng có công hiệu cùng loại, chỉ là tính hàn, dễ quá liều thương thân, nên không ngọt ngào ngon miệng bằng cái này.
*: đây là một tên gọi khác của cây bồ công anh.
Bánh dày đã giã tốt trước đó cắt đều thành khối vuông nhỏ bẹp lớn cỡ nửa bàn tay, đặt ở nơi râm mát khô ráo là có thể cất rất lâu.
Lúc muốn ăn, chỉ cần ấn theo đầu người lấy số lượng tương ứng là được, phi thường tiện lợi.
Than lửa rất đủ, vòng sắt trên bếp lò nhỏ đều bị nướng đến hơi hơi phiếm hồng.
Sức nóng tựa như thực chất, từng cỗ từng cỗ bốc lên, làm không khí bên trên đều vặn vẹo cả.
Rét lạnh khiến người càng thêm kiên cường, ấm áp lại có thể làm cho người ta dỡ lòng xuống, bánh dày không phải cũng chính là thế sao?
Bánh dày vốn dĩ cứng lạnh lấy tốc độ có thể thấy bằng mắt thường trở nên mềm mại, bành trướng lên, hơi nước mặt ngoài kịch liệt xói mòn, thay vào đó chính là một loại màu trắng giống như tuyết vậy.
Chỗ cá biệt bị bếp lò chiếu cố đặc biệt đó, dần dần liền căng lên một đám bọt khí.
Phụt!
Bọt khí bị bể, ruột bánh dày nghịch ngợm từ chỗ đó vèo vèo mà chảy ra, đúng như là đứa bé tràn đầy lòng hiếu kỳ:
Tới tới tới, để ta xem xem thế giới bên ngoài là bộ dáng gì nha?
Ai ui, này đây cũng không thể nướng quá mạnh à, Mạnh Dương nhanh chóng lấy bánh dày ra.
Không có sức nóng tác động, dánh dày lại hơi hơi rụt vào một chút.
Ầy, thật lạnh nha!
Chờ nhiệt độ lớp vỏ thoáng tan đi, Mạnh Dương mổ bánh dày từ chính giữa ra, đón lấy hơi nóng mãnh liệt, dùng muỗng nhỏ múc một muỗng mật ong phết lên.
Đừng thấy mặt ngoài bánh dày không có nóng như vậy, nhưng nhờ phúc của lớp vỏ ngoài kia, bên trong còn ẩn chứa nội tâm lửa nóng nha!
Phù phù, chàng không ngừng hà hơi nóng, nhịn không được mà dùng tay đi bóp vành tai, nóng quá nóng quá......
Mà nói cũng lạ, cũng không biết lúc trước là ai phát hiện cái biện pháp này trước hết nhỉ, nếu ngón tay nóng, chỉ cần đi bóp vành tai, chỉ trong nháy mắt thôi, sức nóng kia liền truyền từ đầu ngón tay lên vành tai rồi!
Thần kỳ cỡ nào!
Mật ong vốn dĩ vì thời tiết rét lạnh mà hơi hơi đọng lại nhanh chóng trở nên mềm mại trong suốt, tựa như hoàng kim lưu động, quang minh lại sáng lạn.
Chàng bay nhanh mà gắp lên, xuyên qua tầm mắt lửa nóng phong tỏa của Liêu Nhạn, trước hết đưa một cái cho Bạch Tinh, "Coi chừng phỏng nha."
Bạch Tinh vẫn luôn thẳng tăm tắp mà nhìn cảm thấy mỹ mãn, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Nàng trước hết nuốt nước miếng, chậm rì rì mà thưởng thức mỹ mạo của bánh dày phết mật ong: Da trắng mạo mỹ, mỹ nhân đáng yêu cỡ nào a.
Mỹ nhân bị nhìn đến thẹn thùng lên, nội tâm mềm mại chảy ra mật nước.
Bạch Tinh nhanh chóng dùng đầu lưỡi đón lấy.
Ngọt lành nùng liệt nháy mắt vỡ toang nơi đầu lưỡi, điên cuồng thổi quét đầu nhũ.
Ui, ngọt ghê!
Vị ngọt thuần túy cỡ nào nha, không có bất kỳ hoa chiêu dư thừa nào, giống như có người cầm cây búa mà gõ thật mạnh ở ngực ngươi vậy, tim đập thình thịch!
Lúc này nàng thật sự không nghĩ ra cách nói nào khác, sung sướng to lớn làm nàng nhịn không được mà cười ngây ngô, trên khuôn mặt nhỏ trơn bóng tràn đầy hạnh phúc.
Mật ong thật là quá đỉnh á!
Tiếng nuốt nước miếng của Liêu Nhạn cơ hồ là còn lớn hơn cả nàng, nhịn không được mà thúc giục nói: "Ngươi thật đi ăn đi nha!"
Có ngon hay không? Có ngọt hay không? Gấp chết người rồi!
Bạch Tinh liếc xéo chàng ta một cái, không phản ứng.
Còn cần ngươi thúc giục à?
Trong miệng nàng còn quanh quẩn dư hương mật ong, chu miệng lên thổi hai cái trước, dùng đầu răng tuyết trắng bén nhọn thử thăm dò chạm chạm, lúc này mới ăn vào một miếng.
Mùi hương gạo nếp kèm theo nước mật ngọt lành phun trào ra, tan thành một vũng mềm mại giữa môi răng.
Lúc này nhẹ nhàng phả ra một ngụm khí nóng, ngay cả không khí cũng bị nhiễm ngọt á.
"Póc ~" Tiếng nước mật chen chúc.
"Xuýt ~ hà ~" tiếng hà hơi nóng kéo bánh dày.
Bạch Tinh sướng đến run rẩy cả người, rung đùi đắc ý, mấy lọn tóc vụn bên mái đều theo đó lay động lên, đẩy ra một vòng lại một vòng trong không khí.
Ăn ngon nha!
Liêu Nhạn nhìn mà thẳng mắt.
Chàng ta theo bản năng sờ sờ khóe miệng, phảng phất cảm thấy có nước mắt hâm mộ chảy ra.
Nhất định là rất ngon nhỉ?
Cũng may rất mau, chàng ta liền có thể tự thể nghiệm.
Khi chờ đợi dài dòng biến thành hiện thực, khi mỹ thực trong miệng người khác rơi vào môi răng của chính mình ấy, Liêu Nhạn lại có chút lâng lâng?
Hạnh phúc cùng vui sướng đơn thuần như vậy, cơ hồ đều phải hơn so với mình đánh bại một đối thủ mạnh mẽ......
"Ưm, cái này ngon." Liêu Nhạn cho sự khẳng định cao độ với bánh dày mật ong, ngay cả nước mật dính trên đầu ngón tay cũng không buông tha, tỉ mỉ mà liếm một lần.
Tay phải chàng ta còn chưa ăn xong, tay trái đã gấp không chờ nổi mà duỗi đến đĩa rồi: Chỗ đó có mấy cái Mạnh Dương mới vừa nướng xong.
Vào đông rét lạnh, ăn một chút đồ ngọt ngào thật là làm người ta cả người và lòng vui sướng.
Ngay cả cái viện trống rỗng trụi lủi này, phảng phất đều thành vại mật lớn, ánh nắng vàng kim hơi hơi nhộn nhạo, phảng phất như mật nước ngọt say lòng người đựng trong tách trà sứ trắng.
"Cái này không dễ tiêu hóa lắm, một lần đừng ăn quá nhiều." Mạnh Dương mở miệng nhắc nhở nói.
"Chơi đao nhiều hai lần là xong rồi, sợ gì?" Liêu Nhạn chả buồn để ý nói.
Lúc nói lời này, chàng ta đã ăn đến miếng thứ tư.
Mạnh Dương vuốt cằm suy tư một lát, mơ hồ cảm thấy lời này có chút quen tai, theo bản năng nhìn về phía Bạch Tinh bên kia.
Xuýt......
Bạch Tinh liếm môi nhìn lại, cảnh giác mà cầm một miếng trong tay, nhỏ giọng kiên trì nói:
"Ta có thể lên núi đốn củi."
Nhiều một người, lượng dùng củi lửa cũng gia tăng một chút rồi, số lượng vốn dĩ sợ là không quá đủ để đốt.
Mạnh Dương: "......"
Ngược lại cũng không cần cần lao thế.
Có trong nháy mắt như vậy, chàng cơ hồ cảm thấy mình giống như đại tài chủ tàn nhẫn, dùng một chút mỹ thực dụ hoặc người ta bán mạng thay mình......
Thật là đáng sợ!
Chàng theo bản năng run lập cập, nhanh chóng dùng sức vẫy đầu, hất cái ý tưởng đáng sợ này ra ngoài.
Chẳng qua bánh dày ngon thì ngon thật đó, lại không thể đứng đắn lấy làm cơm ăn, Mạnh Dương vừa thu dọn bếp lò, vừa hỏi hai thành viên khác có gì đặc biệt muốn ăn không.
Khi Bạch Tinh còn đang tự hỏi đó, Liêu Nhạn đã bắt chéo chân trên nóc nhà, xỉa răng nói: "Tới một con bò nướng nguyên con đi."
Ngày ánh nắng sáng lạn, đúng lúc thích hợp nướng con bò!
Mạnh Dương: "......" Ngươi thật lại rất biết nghĩ đó.
Mạnh Dương xem như trong nhà không có người này.
Bạch Tinh đúng là nghiêm túc suy tư một lát, cuối cùng vẫn là mờ mịt đầy mặt.
Nàng đã từng ăn bữa nay lo bữa mai, có thứ gì bọc bụng đã không tệ rồi, nào sẽ còn có yêu cầu gì chứ?
Dù sao nàng cảm thấy thư sinh nấu cái gì cũng ngon.
Mạnh Dương gãi gãi đầu.
Người thì miệng đầy nói bậy, người thì thế nào cũng được, cuối cùng vẫn là phải dựa vào mình nha.
Tầm mắt chàng trong lúc vô ý đảo qua một cái bao tải nhỏ nơi góc tường, đột nhiên nảy ra ý hay:
"Ta làm chút đồ ngon mới mẻ cho các ngươi đi!"
Phương bắc vào đông nước đóng thành băng, gió lạnh đúc thành hoang vu, đại tuyết chặn lại sinh cơ.
Vườn rau đã từng phồn vinh đã hoàn toàn tiêu điều, chỉ có một dãy cải trắng bị băng tuyết bao trùm phía dưới còn ngoan cường thủ vững.
Chúng nó khoác tuyết trắng làm thành áo bông, cùng xa xa nhìn nhau với củ cải rúc thành một đoàn trong hầm trên mặt đất, kỳ vọng một ngày nào đó có thể đoàn viên trong nồi to nóng hầm hập.
Chúng ta từng là chiến hữu kề vai chiến đấu trong một vườn rau a!
Nhưng dù vậy, mọi người vẫn là dốc hết sức lực làm đồ ăn càng phong phú một chút, vì thế tự nhiên mà vậy mà diễn sinh ra rau xanh như cọng hoa tỏi non, đậu giá linh tinh để có thể ăn lúc nào sinh lúc ấy.
Đã ăn cải trắng củ cải mấy ngày rồi, Mạnh Dương quyết định làm chút mầm đậu nành, hoặc là trực tiếp xào không, hoặc là vẩy chút muối tinh, cùng nhau trộn với đậu hủ, nhanh gọn quá chừng.
Ủ mầm đậu nành quan trọng nhất chính là lựa đậu, tốt nhất là chọn đậu nành sản xuất ngay năm đó, bởi vì đậu cũng giống như người vậy, trường kỳ không ăn không uống rúc ở trong túi là sẽ chết nha! Nếu đậu nành chết rồi, sao có thể sinh ra tiểu mầm đậu chứ?
Lúc súc rửa đậu nành, chàng bỗng bắt đầu miên man suy nghĩ: Người sau khi chết sẽ được hoài niệm, như vậy đậu nành thì sao?
Ai, khổ sở chỉ sợ chỉ có mầm đậu đi......
Mạnh Dương thế mà có chút thương cảm.
Chẳng qua đậu giá cũng không phải có thể ủ ra ngay lập tức, tốt nhất là dùng nước ấm ngâm cả đêm, làm cho đám đậu nành hoàn toàn thức tỉnh tinh thần chút.
Nếu mà thuận lợi, hai ba ngày sau liền có mầm đậu nành tươi mới có thể ăn rồi.
Về phần hôm nay à, có thể chiên viên chiên trước nha!
Ăn Tết, vốn dĩ cũng nên chuẩn bị chút hàng tết mà.
Mạnh Dương yên tâm thoải mái nghĩ, liền đi xuống hầm đồ ăn.
Về phần hiện tại chuẩn bị hàng tết, đến tột cùng có thể ăn được đến hôm ăn tết hay không? Tạm thời không suy xét.
Chàng lục lọi hàng trữ trong hầm đồ ăn, phát hiện có mấy củ củ cải bảo tồn không phải rất tốt, đã có hơi hơi xốp lõi, liền quyết định trưa nay chiên hai loại viên chiên là đậu hủ trứng gà viên và củ cải viên.
Xem xem, thời cơ này nắm chắc tốt cỡ nào nha, Mạnh Dương yên lặng khen chính mình, nếu không phải hôm nay xuống đây xem một cái, mấy củ củ cải này chẳng phải muốn hư rồi sao? Lãng phí lương thực, thiên lôi đánh xuống.
Chàng hỏi ai muốn đi mua đậu hủ, Liêu Nhạn cự tuyệt, rồi dùng áo choàng da sói nhỏ che mặt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát trên nóc nhà dưới ánh nắng tươi đẹp.
Mạnh Dương nhìn tư thế bắt chéo chân của chàng ta, phi thường lo lắng, "Sẽ không té xuống đi?"
Cứ cảm thấy có nguy hiểm á.
Bạch Tinh bình tĩnh, hoặc là nói là lãnh khốc: "Không chết được."
Mạnh Dương lập tức yên tâm.
Chàng nên nhiều thêm chút tín nhiệm với hàng xóm!
Hai người bốc một đống tiền đồng ra cửa, theo thói quen nhìn nơi góc đường một cái: Trương đại gia còn chưa ra mở sạp, nhưng nghe nói có người hảo tâm vụng trộm tặng đồ bổ dưỡng, thương thế đã chuyển biến rất tốt đẹp rồi.
Nhưng hai nương con Viện Viện lại bị dọa sợ, nói trước đầu xuân đều không cho phép ông ấy ra bày sạp.
Lão đầu nhi không lay chuyển được, vừa ngọt ngào lại thống khổ mà đáp ứng.
Người hảo tâm Mạnh Dương rất cao hứng, nắm cổ áo thật chặt mà thở dài: "Chẳng qua Trương đại gia thời gian dài như vậy không tới, còn có chút không quen đâu."
Trước kia, chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ có người nói mấy câu với mình, giờ......!Hình như con phố này bỗng nhiên liền chết rồi.
Linh hồn tồn tại của nó đã không còn.
Bạch Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hoành thánh tể thái rất ngon.
Hai người dọc theo con đường đã đi qua vô số lần, quen cửa quen nẻo đi vào nhà Ngô quả phụ, từ thật xa đã thấy nàng ấy đang mở cửa bận bịu.
Mà làm bọn họ kinh ngạc nhất chính là, bên trong còn có một người khác kìa:
Khang tam gia!
Hai người đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, giống như là thấy cái hình chiếu ảnh hiếm lạ ấy.
Khang tam gia xưa nay ngay cả ngắm người ta đều phải lén lút, hôm nay sao lại mặt trời mọc đằng tây, thế mà thoải mái hào phóng ở đây hỗ trợ bán đậu hủ vậy?
Tâm tình Ngô quả phụ hình như phá lệ tốt.
Nàng ấy mặc một chiếc áo bông màu hồng tím vẩy hoa vàng, búi mái đầu bóng loáng, tươi cười trên mặt phảng phất như muốn tan thành mật nhỏ giọt ra, ngay cả giọng nói cũng thấu ba năm phần nhẹ nhàng.
"Tới mua đậu hủ à?"
Hai đứa nhỏ lập tức thu hồi tầm mắt, đồng thời gật đầu.
"Muốn 3 cân." Mạnh Dương nói.
Bạch Tinh lập tức đưa tiền qua đó.
Bên kia, Khang tam gia trầm mặc trước sau như một, chẳng qua đã bay nhanh mà cắt xong đậu hủ.
Hắn hơi hiện vụng về mà dùng giấy dầu gói lại, thật cẩn thận mà cất vào cái rổ Bạch Tinh mang theo.
Cái sức lực trịnh trọng như có chuyện lạ kia ấy, phảng phất như đang đưa thứ trân bảo quý hiếm gì á!
Vừa thấy chính là tay mới ngượng tay, Bạch Tinh chói lọi dùng biểu tình mà biểu đạt khinh thường của mình.
Khang tam gia bình tĩnh nói: "Trước lạ sau quen."
Ú oa? Ý tứ chính là còn có lần sau à?
Bạch Tinh mơ hồ phát hiện chút gì đó, lập tức nhướng mày lên cao cao, biểu tình trên mặt nghiền ngẫm lên.
Khang Tam gia lù lù bất động, mặc nàng đánh giá, bộ dáng bằng phẳng phảng phất tùy thời đều có thể chịu chết.
Bên kia, Mạnh Dương quả thực phải tò mò chết rồi!
Chàng tim gan cồn cào muốn biết giữa chừng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm người đọc sách, loại chuyện này chẳng lẽ có thể tùy tiện xuất khẩu à?
Không thể nha!
Chỉ là chàng thật sự rất muốn biết nha.
Chẳng qua hiển nhiên có người càng muốn.
Này đây không phải phát hiện không có ai hỏi, đã nhịn không được mà chủ động xuất kích sao?
"Tiểu ngốc tử." Ngô quả phụ bỗng cười tủm tỉm nói, cũng không biết đến tột cùng là đang gọi ai, "Hôm nay ta đẹp không?"
Nói rồi, lại cố ý dùng tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc đen.
Nàng ấy vốn là một phụ nhân thành thục có bốn năm phần tư sắc, ý nhị toàn thân phảng phất như mật đào mọng nước, chỉ đợi ai đó đi cắn một miếng.
Hiện giờ người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, ăn mặc lại xuất chúng, thế mà mơ hồ có vài phần diễm lệ bức người, làm người không dám nhìn thẳng.
Mạnh Dương sửng sốt, chợt đỏ mặt cúi đầu.
Ai da, như nào mà tiện hỏi cái loại vấn đề này chứ! Cái này bảo chàng phải nói thế nào đây?
Quân tử, quân tử là không thể nói.
Nhưng thật ra là Bạch Tinh lại thoải mái hào phóng đánh giá vài lần, cuối cùng thả tầm mắt xuống giữa búi tóc đen bóng của nàng ấy, rất nghiêm túc gật gật đầu, "Đẹp."
Ngô quả phụ vừa lòng, cả khuôn mặt tựa như xuân thủy mà nổi lên gợn sóng, "Tiểu nha đầu ngươi đó, đôi mắt ngược lại là bén.
Đây chính là đồ chết......"
Ai ngờ nàng ấy còn chưa dứt lời, liền thấy Bạch Tinh nhíu mày phá đám nói: "Không phải ngươi cố ý chỉ cho ta thấy sao?"
Một bàn tay sờ tới sờ lui ở đó, hận không thể móc cây trâm kia xuống......!Ta chỉ là chặn một con mắt, lại không phải mù.
Ngô quả phụ thoạt nhìn y như nuốt sống một quả trứng gà lớn, mặt đều nghẹn đỏ cả, dư lại nửa lời nói thế nào cũng không nói nên lời.
Biểu tình của Khang tam gia đằng sau vi diệu mười phần, trong ánh mắt nhìn về phía Ngô quả phụ chứa đầy đồng tình, đồng tình rất nhiều, lại có một tia cân bằng vi diệu......
A, thì ra nha đầu thúi này không phải nhằm vào một mình ta a.
Mạnh Dương bừng tỉnh đại ngộ nhiều lắm, lại nhanh chóng trộm giật ống tay áo