Mạnh Dương nhìn trong viện nhiều ra một con ngựa cao to, cơ hồ là khiếp sợ đến nói không nên lời.
Vừa nãy Tinh Tinh nói gì thế?
Cho chàng?
Ánh mặt trời sau giờ ngọ hơi ngả, tựa như vàng vụn ngủ say tận tình vung vãi, đem lông tơ sáng bóng của chú ngựa nhuộm cả thành màu đỏ cam.
Nó hiển nhiên là được chủ nhân đời trước chăn nuôi rất tốt, tứ chi thon dài hữu lực, bao trùm dưới da lông nhu thuận là cơ bắp mượt mà, hết thảy đều biểu hiện sinh mệnh lực bồng bột.
Dưới đáy mắt trong suốt là ánh mặt trời nhợt nhạt, nhìn qua vừa ấm lại sáng.
Một con ngựa xinh đẹp cỡ nào nha.
"Cho ngươi mượn." Bạch Tinh nhắc nhở nói.
Nhưng lời tuy là thế, nàng đã có A Hôi, tất nhiên không xài tới ngựa khác, lại cứ lúc này lại mua về một con, có gì khác với tặng không chứ?
A Hôi vui vẻ đến dậm chân:
Cho hắn cho hắn! Không cần lưu lại bên người tiểu chủ nhân.
Mạnh Dương choáng váng đối mặt với ngũ hoa.
Là một con ngựa rất dịu ngoan, tuy là mới gặp lần đầu, không những không sợ người lạ, ngược lại còn mang theo vài phần bức thiết mà tới gần.
Hoặc là nói, là mang theo vài phần bức thiết rời xa phương hướng có A Hôi với Bạch Tinh.
Liêu Nhạn ghen ghét, ghen ghét đến mặt mũi vặn vẹo.
"Bạch Tinh a Bạch Tinh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy ngươi đưa lão tử cái gì!"
Mới quen đồ mọt sách này mấy ngày hả, thế mà đã tặng ngựa giá trị trên trăm lượng!
Khó trách cổ nhân đều nói sắc đẹp lầm quốc, ta thấy ngươi hiện tại cũng là choáng đầu rồi.
"Là cho mượn." Bạch Tinh nghiêm mặt nói, lại nhắc nhở nói, "Hơn nữa bạc ngươi mượn ta còn chưa có trả đâu."
Có vay có trả mượn nữa không khó, ngươi trước đó có nợ còn chưa trả, lúc này lại trông cậy vào cái quỷ đó.
Liêu Nhạn đỏ mặt lên, lớn tiếng nói: "Lão tử vừa có tiền sẽ liền trả!"
Nói xong, lại mắng Mạnh Dương: "Hồ ly tinh!"
Linh hồn nhỏ bé của Mạnh Dương đều bị kinh hỉ to lớn này xốc bay, nghe vậy thế mà lại gật đầu theo, "Ta cũng bắt đầu hoài nghi chính mình liệu có phải hồ ly tinh không......"
Đây là một con ngựa nha, không phải một con gà hay một con vịt, phải rất nhiều bạc đó.
Liêu Nhạn bị mặt dày vô sỉ của chàng làm khiếp sợ, nghẹn nửa ngày, rốt cuộc vẫn chỉ có thể nghẹn ra một câu hồ ly tinh.
Câu dẫn Tinh Tinh, lừa tiền của nàng, không biết xấu hổ!
"Cái này ta không thể thu," Mạnh Dương yêu quý mà vuốt ve cổ ngựa ngũ hoa, nhịn đau nói, "Quá quý trọng."
"Ta không tặng cho ngươi nha." Bạch Tinh nghiêm túc nói, "Xem như cho ngươi mượn đi."
"Chỉ là......" Mạnh Dương vẫn là chần chờ: Chàng sợ mình không trả nổi.
"Cùng lắm thì ngươi viết một tờ giấy nợ." Bạch Tinh nói, suy nghĩ một phen lại nói bổ sung, "Viết nhiều thêm 1 tờ, bắt Liêu Nhạn ấn dấu tay."
Bớt cho hắn quay đầu lại quên trả tiền.
Liêu Nhạn: "......!Liên quan quái gì tới ta hả, lão tử không cần cái gì mà giấy nợ hết."
Đây là nhục nhã, nhất định là.
Bạch Tinh kiên trì công bố không thể trả hàng, cuối cùng Mạnh Dương vẫn là nhận lấy thất ngựa ngũ hoa kia.
Chỉ là mặt có chút hồng.
Đây là quà Tinh Tinh tặng cho ta nha.
Chàng cảm thấy tâm tình thật mâu thuẫn, đã hổ thẹn với sự bần cùng của mình, lại vui sướng với sự săn sóc của đối phương, làm đến trong đầu y như là có một đoàn đay rối nóng hầm hập, đi kèm với mật đường quậy với nhau, muốn gỡ lại gỡ không được.
Nếu không gỡ được, thế thì cứ để đó đi, chàng cảm thấy......!Còn rất đẹp.
Từ khi quen biết Tinh Tinh, mình thật sự đã nhận được quá nhiều, nhiều đến chàng sẽ thường xuyên cảm thấy sợ hãi, luôn muốn vắt hết óc hồi báo một vài.
Trước kia chỉ đơn giản là đồ ăn, nhưng còn giờ thì sao?
Đây chính là tới tận một con ngựa đó nha.
Mạnh Dương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng nghiên cứu thấu tụ tiễn, đến lúc đó cũng làm một bộ tặng cho Tinh Tinh.
Trong khoảng thời gian ngắn Liêu Nhạn ăn "quýt" quá liều, trong lòng chua đến độ bốc lên nước, thở phì phì chạy lên nóc nhà nhổ cỏ, trong miệng liên tiếp mắng hồ ly tinh.
Chàng ta biết ngay người đọc sách đều là ý xấu, vờ vịt một bộ dáng thành thật, ý nghĩ xấu tất cả đều cất giấu phía dưới cái bụng kia kìa.
Hừ!
Tinh Tinh đồ đại ngốc này, bị người lừa còn không biết.
Nghĩ đến đây, chàng ta nhịn không được mà dùng sức đấm nóc nhà vài cái, đấm đến độ mái ngói leng keng vang loạn một trận, sợ tới mức chim sẻ bay loạn.
Đáng giận!
Thấy Mạnh Dương xác thật là thích, Bạch Tinh liền cảm thấy quả thực là còn vui hơn cả chính mình nhận được quà.
Suy xét đến chàng là lần đầu tiên tự tay chăn nuôi súc vật, chắc chắn có rất nhiều chi tiết không biết, Bạch Tinh liền ở bên cạnh dốc túi tương thụ, đem kinh nghiệm cùng giáo huấn nhiều năm tới đây của mình nói hết cả ra.
A Hôi quả thực là xảo quyệt chi vương trong ngựa, tiểu tính tình người ta có nó có, tiểu tính tình người ta không có, nó cũng có thể từ không thành có......
Tổng kết xuống 1 câu là, chỉ cần có thể dựa theo tiêu chuẩn hầu hạ A Hôi mà đi chăm sóc bất kỳ một con ngựa nào, tuyệt đối không có không được.
Mạnh Dương rất là cảm kích, vội dựng lỗ tai lên dụng tâm nghe, hận không thể ngay cả thời gian tạm dừng giữa mỗi câu nói của nàng đều ghi chép vào, sợ rơi rớt chỗ mấu chốt nào đó, ngày sau làm ngựa ngũ hoa gặp trắc trở......
Đây chính là con ngựa đầu tiên trong đời chàng đó, còn là Tinh Tinh tặng!
Chàng quyết định, từ nay về sau người ở ngựa cũng ở, người không ở......!Ngựa cũng phải ở!
Thời buổi này không ai không thích ngựa, thất ngựa ngũ hoa Bạch Tinh mua này tuy không tính là danh câu hạng nhất, nhưng thể trạng cao lớn cường tráng, đôi mắt sáng ngời có thần, răng kiên cố chỉnh tề, cũng là ngựa tốt hiếm thấy trong bá tánh bình dân.
Mạnh Dương tự tay chải lông cho nó, vuốt ve da lông ấm áp và cơ bắp mà kích động vạn phần, hận không thể nhào lên hôn một cái.
Vì thế chàng cũng thật sự làm như vậy.
Ta có ngựa á!
Ngựa ngũ hoa cũng phi thường ngoan ngoãn, mặc cho chàng chải lông vuốt ve chẳng phản kháng chút nào, còn phi thường thích ý mà lắc lắc cái đuôi, hiển nhiên, chủ nhân mới hầu hạ rất chu đáo.
Mạnh Dương vuốt đầu nó, bất giác cảm khái ngàn vạn: Hình như lần trước lúc chàng sờ ngựa như vậy ấy, còn bị cắn một phát đó......
Ngựa so ngựa, tức chết người á.
"Mã huynh, từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu đó nha." Chàng thân mật nói.
Cơ mà không biết vì sao, cái xưng hô "Mã huynh" này vừa ra, Mạnh Dương bỗng nhiên liền run lập cập, mơ hồ cảm thấy không ổn.
Đại hung a!
Không tốt không tốt, không thể kêu như vậy.
Tuy không biết đến tột cùng là vì sao, nhưng chàng vẫn là lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, vì thế quyết đoán quyết định đặt cái tên cho nó.
"Ta thấy một thân hoa văn ngũ hoa của ngươi xinh đẹp mười phần, không bằng gọi là Tiểu Ngũ đi!" Mạnh Dương vui vẻ nói.
Tên A Hoa đã có gà chiếm, vậy thì Tiểu Ngũ đi, thật là dễ nghe, hắc hắc.
Tiểu Ngũ: "......"
Ngươi con mẹ nó suy nghĩ nửa ngày chỉ nghĩ ra cái tên như vậy? Học phú ngũ xa đều học vào trong bụng chó hả!
Bạch Tinh phi thường cổ động vỗ tay, khen lớn cái tên này êm tai như thế nào, đơn giản trắng ra ra sao.
Mạnh Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng vẫn là căng đủ dũng khí thừa nhận: Chàng cảm thấy cũng khá tốt.
Tiểu Ngũ: "......"
Ban ngày ban mặt, lời này nói ra quả thực táng lương tâm a!
Liêu Nhạn trên nóc nhà phá đám.
Chàng ta lăn đến mép mái hiên, bóc mái ngói lộ ra một cái đầu, tóc tai để xõa đều rũ ngược xuống hết, làm chàng ta nhìn qua cực kỳ giống ác quỷ trong thoại bản.
Ác quỷ ác thanh ác khí nói: "Không dễ nghe, không dễ nghe, khó nghe chết được!"
Chỉ là chàng ta cũng đặt tên cho ngựa của mình là Đại Hắc, phản đối lên tựa hồ chả có sức thuyết phục gì, bởi vậy hai người ở đây đều không phản ứng chàng ta.
Thu xếp chỉnh tề rồi, tự nhiên muốn dọn vào nhà mới, chỉ là trong chuồng ngựa bây giờ đang ở đại hắc mã của Liêu Nhạn, suy xét đến vết xe đổ của A Hôi, Mạnh Dương phi thường cẩn thận mà thương lượng với Đại Hắc, phòng ốc hữu hạn, có thể thêm một hàng xóm không?
Nhìn con ngũ hoa ngoài cửa, Đại Hắc tựa hồ suy xét một lát, liền phi thường phối hợp mà nhích gần sang bên cạnh, nhường ra cỡ chừng 1/3 chuồng ngựa.
Mạnh Dương cảm động không thôi, "Đại Hắc à Đại Hắc, ngươi thật là một con ngựa tốt thông tình đạt lý!"
Ngựa với ngựa này, thật là không giống nhau......
【 A Hôi cách vách: Nói ai đó? Ta hỏi ngươi nói ai đó?! 】
Vốn dĩ Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy thất ngựa đen còn cao lớn hơn cả ngựa xám nhỏ bắt nạt mình phía trước ấy, cả trái tim ngựa đã lạnh hơn phân nửa, sợ tới mức liều mạng lùi ra ngoài, sợ đối phương cho mình một cú đá hậu.
Nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới a, người ta lòng dạ rộng lớn như thế!
Tiểu Ngũ đã trải qua cuộc sống ấm no trắc trở cùng năm tháng tang thương còn có chút không thể tin được, đứng ở cửa cọ tới cọ lui không dám tiến.
Nó thử thăm dò mài mài chân, vói vào một chân, thật cẩn thận mà phát ra một tiếng phì phì trong mũi về phía Đại Hắc: Đại ca, ta, ta vào đó nha.
Đại Hắc vùi đầu ăn cỏ, lười biếng vểnh mí mắt: Ngươi vào đi!
Tiểu Ngũ chịu ủng hộ dứt khoát nhét cả nửa người trước vào: Đại ca, ta đây vào thiệt đó á!
Đại Hắc không kiên nhẫn hừ một tiếng: Ngươi con ngựa này sao rề rà vậy chứ?
Tiểu Ngũ an tâm, vui sướng mà nhảy vào, chân chó ghê gớm mà cọ cọ cổ Đại Hắc: Đại ca chào ngươi, từ nay về sau chiếu cố nhiều hơn......
Đại Hắc rất cao lãnh mà phát ra một tiếng phì phì trong mũi: Xem tình huống đi.
Lang bạt giang hồ, ai bằng bản lĩnh người nấy, nếu ngươi thật sự vô dụng, thế thì Đại Hắc ca ta đây cũng không có cách nào.
Xem A Hôi cách vách kìa, còn nhỏ tuổi đã ra kiếm ăn, tuy tính tình không được tốt, nhưng cũng tính là có bản lĩnh thật, cái này ngươi phải học một chút rồi.
Tiểu Ngũ chớp chớp mắt, thầm nghĩ cái khác ta không biết, nhưng nó cắn ngựa là đau thiệt......!Cắn người lên cũng quá sức.
An bài tốt ngựa ngũ hoa rồi, Bạch Tinh lại lấy ra một túi to thịt lừa nướng mang về từ huyện thành ra, y như hiến vật quý mà nói với Mạnh Dương: "Cái đồ nướng này ăn rất ngon, buổi tối chúng ta liền ăn cái này đi."
Mạnh Dương vui vẻ nói: "Cái này cũng thật không tồi, vừa lúc mấy hôm trước ta vừa mới ủ tốt đậu giá, lại làm một món mì xào đi!"
"Đúng rồi." Chàng đặt cái tay nải to chứa đầy thịt lừa nướng trên bệ bếp, bỗng nhớ tới một sự kiện quan trọng, "Trước cơm trưa Vương thái thái đã tới đó, hình như có chuyện gì quan trọng muốn nói với ngươi, hiện tại ngươi có muốn đi một chút không?"
Vương thái thái? Chỉ là nghe cái xưng hô này, trong lòng Bạch Tinh liền không nhịn được mà trở nên ấm áp lại mềm mại.
Bà hẳn là nhìn thấy da hổ ta tặng nhỉ, có rất thích không nhỉ?
Sắc trời còn sớm, Bạch Tinh lập tức soi gương sửa sang lại đầu tóc vì bôn ba đường dài mà hơi hiện hỗn độn một phen, lại nhẹ nhàng phủi đi bụi đất lây dính ở lớp ngoài áo da, lúc này mới khẩn trương mà chờ mong ra cửa.
Chẳng qua sau khi ra được vài bước, nàng lộn ngược trở về, bám vào khung cửa kêu: "Chờ ta về lại ăn thịt lừa nướng nha!"
Nàng cảm thấy cái đó rất ngon, nếu lại phối với mì xào thư sinh làm nữa, hương vị nhất định tuyệt mỹ.
Mạnh Dương còn chưa nói lời nào, Liêu Nhạn trên nóc nhà cũng đã thở phì phì hô: "Càng không chờ ngươi, đợi chút nữa ta liền xuống ăn hết luôn."
Bạch Tinh trầm mặc mà nhặt một cục đá lên, lấy thủ pháp ném ám khí đánh về phía chàng ta.
Liêu Nhạn chỉ là thoáng nghiêng nghiêng mặt, hòn đá nhỏ liền gào thét mà qua từ bên cạnh.
Hai người một cao một thấp đối mặt một lát, đồng thời hừ một tiếng thật mạnh, dùng sức quay mặt đi.
Tinh Tinh / Nhạn Nhạn đáng ghét chết được!
≈≈≈≈≈≈≈
"Vì sao ngài lại không cần vậy?" Nghe lời uyển chuyển cự tuyệt của Vương thái thái, Bạch Tinh ngốc cả người, "Là không thích sao?"
Trên đường tới nàng đã nghĩ rất tốt á! Thậm chí không chỉ một lần mà ảo tưởng bộ dáng vui mừng vô cùng khi thân khoác da hổ, triển lãm cho mình xem của đối phương.
Nhưng sau khi tới rồi lại nghe được cái gì vậy? Đối phương nói không thể lấy.
Rõ ràng là chỉ là uyển cự tạ lễ, nhưng trên mặt tiểu cô nương lại toát ra biểu tình gần như kinh hoảng thất thố, phảng phất động vật nhỏ bị vứt bỏ vào mùa đông khắc nghiệt.
Trong lòng Vương thái thái mềm mại một mảnh, cơ hồ không nhịn nổi mà muốn đáp ứng luôn, nhưng lý trí lại nói cho bà rằng, không thể.
Đây chính là một tấm da hổ trân quý giá trị liên thành a, bà có tài đức gì?
"Ta rất thích, nhưng cái này thật sự quá quý trọng, bọn ta không thể thu." Vương thái thái kéo lấy tay Bạch Tinh, tận khả năng ôn nhu mà giải thích nói.
"Chính là, chính là ngươi chải đầu cho ta," Trong giọng nói của Bạch Tinh hiếm thấy mà mang theo chút hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ cũng bởi vì sốt ruột mà phiếm đỏ, "Còn ôn nhu mà làm xiêm y giúp ta như vậy, ta chỉ là......"
Ta chỉ là thích ngươi nha.
Nghĩa phụ đã từng nói, trên đời này, hết thảy những cái đoạt được đều có cái giá của nó, chưa bao giờ có cảm tình trả giá đơn phương vĩnh viễn.
Mặc dù có, cũng tuyệt đối sẽ không kéo dài.
Tựa như nàng vì A Hôi mà chiến đấu hăng hái trong gió tuyết ở quan ngoại mấy tháng, ở bên thư sinh thì phân công hợp tác, tìm Lý Nhân tìm hiểu tin tức phải tốn bạc......!Ngươi tới ta đi, chẳng lẽ không phải rất bình thường sao?
Vương thái thái cho mình nhiều như vậy, nhiều cảm tình trân quý như đá quý đến vậy, nhưng nàng lại không có thứ gì cũng đủ để xứng đôi với để hồi báo.
Chẳng qua là một tấm da hổ mà thôi.
Vì sao Vương thái thái lại không cần chứ? Là bà không thích mình sao? Hay là nói ấm áp trân quý như vậy, không kéo dài được quá lâu?
Tất cả lo âu của Bạch Tinh đều viết trên mặt, Vương thái thái lại lần nữa rõ ràng mà nhận thức được thiếu hụt to lớn trong quá trình trưởng thành của tiểu cô nương này.
Bà cũng có hơi kinh ngạc một chút, không nghĩ tới một chút chuyện nhỏ chẳng tốn sức gì của mình, thế mà lại được đối phương coi trọng như vậy.
Có lẽ không phải tiểu cô nương này không rõ, mà là quá rõ ràng.
Nàng có một bộ tiêu chuẩn cân nhắc của mình, độc lập mà đặc thù, có khả năng một chút việc nhỏ ở người thường xem ra không đáng nhắc tới, ở chỗ nàng lại giá trị ngàn vàng.
"Tinh Tinh à, trên đời này không phải tất cả mọi thứ đều phải có hồi báo.
Có rất nhiều lúc, ngươi sẽ liền vô duyên vô cớ mà muốn liều mạng đối tốt với một người, muốn thấy hắn cười, muốn thấy hắn cơm áo vô ưu, muốn nhìn hắn bình an trôi chảy......
Mà trước lúc làm những việc này, ngươi sẽ không cần hồi báo.
Hoặc là nói, ngươi chỉ là cảm thấy, hắn vui vẻ và thỏa mãn đối với ngươi mà nói cũng đã là hồi báo rất lớn rồi."
Ngữ khí Vương thái thái ôn nhu hòa hoãn, phảng phất nước mưa mùa xuân hội tụ thành con sông, chậm rãi chảy xuôi.
Mỗi một chữ, mỗi một câu đều giống như sóng nước trong nước sông uốn lượn, theo đường sông uốn lượn kia làm dễ chịu bùn đất khô cạn.
Tia nắng sáng lạn đều đều rải, tựa như một vốc vàng vụn bị thần minh vứt bỏ trên đó.
Trân quý như thế.
Bạch Tinh nghe mà nhập mê, phảng phất có một đôi tay vì nàng mà mềm nhẹ hất đi sương mù trước mắt, rất nhiều chuyện vốn dĩ không rõ, giờ đây lại dần dần rõ ràng lên.
Đúng vậy, đã từng, nàng luôn vắt hết óc muốn nghĩa phụ cao hứng, hiện tại lại nghĩ hết cách, muốn cho thư sinh cao hứng......!Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thể được đến hồi báo gì, cứ cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ thiệt tình sung sướng chính là thỏa mãn lớn nhất.
"Chỉ là, ta cũng muốn ngươi cao hứng mà?" Nàng lại có chút mê man.
Nhưng ngươi hiện tại thoạt nhìn cũng không giống như cao hứng cỡ nào, là ta làm