Ở bá tánh tầm thường mà xem, ăn tết chính là ăn nhậu chơi bời, cho nên đều sẽ làm ra rất nhiều mì phở và hàng chiên, trong đó bánh bao thịt chính là món được hoan nghênh hạng nhất.
Phương bắc nửa năm đông không có nhiều chủng loại rau dưa lắm, nhưng mọi người cần lao thiện lương đã sớm nghĩ ra vài ý tưởng, cho nên sớm đã phơi rau khô vào những mùa rau dưa phồn thịnh khác, lúc này lấy ra ăn, càng có một phen phong vị.
Vì chào đón năm mới, Mạnh Dương quyết định xa xỉ một phen, cho nên đã trực tiếp chuẩn bị chừng 4 loại nhân:
Nhân thịt heo đậu que khô này, thịt heo với rau tể thái, thịt heo củ sen và thịt heo cải trắng.
Mà cái đó cũng liền ý nghĩa cho xác thật phải băm rất nhiều nhân thịt.
Người không lao động, không xứng ăn cơm.
Liêu Nhạn phản kháng không có kết quả, lại xác thật là muốn ăn bánh bao, đành phải hùng hùng hổ hổ đi làm việc.
Chàng ta rút ra song đao dài ngắn bên hông xoa xoa, hai đầu gối hơi khuất xuống dồn khí đan điền, ngay sau đó, liền đem hai thanh đao múa thành hoa bạc sáng lạn.
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!"
Lưỡi dao sắc bén thế như chẻ tre, băm thịt giống như hoa giấy, tựa hồ chỉ chớp mắt thôi, một khối thịt to kia liền biến thành khối thịt lớn nhỏ không đồng nhất.
Mạnh Dương há miệng thở dốc, quyết định vẫn là đừng nói đi, bằng không chỉ sợ Nhạn Nhạn sẽ thẹn quá thành giận.
Trước lúc băm nhân thịt tốt nhất là cắt thịt thành tấm lớn nhỏ đều đặn hoặc là khối nhỏ, làm như thế không chỉ sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian, hơn nữa thịt băm ra cũng càng tinh tế.
Nhưng Nhạn Nhạn ra tay quá nhanh, chàng cũng chưa kịp nói yếu lĩnh đã xuống tay rồi......!Thôi thôi, dù sao tốn công cũng không phải mình, cứ tùy hắn cao hứng đi thôi!
Đậu que khô với rau tể thái đã ngâm nở ra trước rồi, Mạnh Dương vớt chúng nó từ trong nước đã hơi hơi biến sắc ra, vắt đi nước thừa, rau dưa vốn dĩ đã giãn ra, lại lần nữa biến thành một viên cầu.
Bạch Tinh thấy thú vị, xung phong nhận việc nói cũng muốn vắt, Mạnh Dương đồng ý, sau đó trơ mắt nhìn nàng ném ra một cái nắm rau cứng rắn.
Mạnh Dương: "......!Ngược lại cũng không cần vắt đến dùng sức thế."
Khi làm nhân bánh bao, hơi nước trong rau dưa không thể vắt đến đặc biệt khô, bằng không hậu kỳ lúc ăn bánh bao sẽ liền rất sảm.
Đặc biệt là rau tươi, tốt nhất là hơi giữ lại chút hơi nước, làm cho nhân nhìn qua ướt mượt, như vậy sau khi hấp bánh bao xong, nhân sẽ có chút nước súp, mềm mại mượt mà, phi thường ngon miệng.
Nhưng Bạch Tinh hiển nhiên là không hiểu mấy cái đó, nàng chỉ là hy vọng bán một chút sức lực, sau đó để thư sinh nhẹ nhàng một chút.
Nàng thật xấu hổ mà chọc chọc nắm rau cứng rắn, khi nhìn nó ục ục lăn lộn trên thớt, thế mà không có lưu lại chút dấu vết nào, càng thêm khổ sở.
Nàng giết nắm rau rồi!
"Không sao, không sao hết." Mạnh Dương nhanh chóng an ủi nói, "Ngươi là làm lần đầu tiên mà, lần đầu tiên làm được loại trình độ này đã rất ghê gớm rồi! Lại còn có thể cứu vớt một chút."
"Thật vậy chăng?" Bạch Tinh không quá tin tưởng nhìn qua.
"Đương nhiên là thật nha, ta đã lừa ngươi lúc nào chưa?" Mạnh Dương cười nói.
Chàng trước hết là lấy hũ dầu tới đây, cố sức mà bẻ nắm rau ra, sau đó đổ chút dầu vào.
Rau khô được đến dễ chịu xong nháy mắt có ánh sáng, phảng phất tứ chi cũng giãn ra, giống như được cuộc sống mới.
Mạnh Dương vừa làm vừa giải thích nói: "Chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi, ảnh hưởng không lớn, chỉ cần cho nhiều thêm chút dầu, sau đó số rau còn lại không có vắt đến quá khô làm được rồi."
Sau khi tổng kết kinh nghiệm giáo huấn rồi, về sau Bạch Tinh vắt nắm rau quả nhiên là độ ẩm vừa đủ, vì thế được đến khen ngợi mãnh liệt từ thư sinh.
Người không biết nghe xong, còn tưởng rằng nàng mới vừa cứu vớt một cái thế giới đó!
Bánh bao nhân củ sen là Mạnh Dương mới vừa quyết định làm, vì Vương đại nương đối diện tặng lại đây một sọt củ sen, nói là người ở quê tới xuyến môn cho, cố ý chia tới nếm thử.
Thân thích ở quê bà là một lái buôn đồ ăn, cho nên đỉnh đầu luôn có thể có rất nhiều rau xanh, ngẫu nhiên cũng sẽ lấy tới tặng lễ, phi thường thực dụng.
Trên Đào Hoa trấn là không sản xuất củ sen, lại vì dân cư hơi ít, không làm mua bán lớn được, nên lái buôn củ sen cũng không quá yêu tới.
Từ chỗ này đến hồ nước khoảng cách gần nhất cũng cần lộ trình hai ba canh giờ, Mạnh Dương thì thật có lòng đi mua đó, đáng tiếc là trước đó cũng không có gia súc, vì chút đồ ăn mà tè tè đi một chuyến, hình như cũng không quá đáng giá, cho nên vẫn luôn không thể làm được.
Vương đại nương tựa hồ là nghe được bí mật nào đó từ trong miệng Vương đại gia, cho nên phá lệ khảng khái, cuối cùng còn lôi kéo tay Mạnh Dương lặp lại dặn dò, "Làm nhiều chút đồ ngon!"
Dân dĩ thực vi thiên, không có ai sẽ không yêu ăn.
Chỉ cần bắt được dạ dày của tiểu cô nương, còn sợ không thành được nhân duyên tốt sao?
Mạnh Dương lại lần nữa thẹn đỏ mặt, cúi đầu tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Đều nói nhà có một lão, như có một bảo, Vương đại gia với Vương đại nương ít nhiều có chút tuổi, cầu từng đi qua sợ là còn nhiều hơn đường mình từng đi, nghe lời bọn họ, hẳn là không có sai nhỉ?
Một sọt củ sen đều rất tươi mới, vỏ bọc bùn còn hơi hơi ướt át.
Mạnh Dương bẻ một đoạn ra xem, liền thấy bên trong vẫn là thanh thúy trắng nõn như ngọc, cúi đầu là có thể ngửi thấy hương vị tươi mát.
Hai tay chàng hơi hơi kéo ra một chút khoảng cách, giữa tiết diện của củ sen liền nhanh chóng chảy ra bọt nước, hơn nữa còn lôi ra vô số sợi mỏng trắng bóng như tơ tằm vậy.
Cổ ngữ có câu, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, quả nhiên như thế.
Chàng cắt một mảnh nhỏ nếm hương vị, quả nhiên thanh thúy ngon miệng, giống như đang ăn trái cây vậy.
"Ăn ngon không?" Bạch Tinh chẳng biết đã thò qua từ khi nào, mắt đầy khát vọng cùng tò mò.
Mạnh Dương gật gật đầu, lại cắt một mảnh đưa qua, "Ngươi nếm thử."
Bạch Tinh lập tức tiếp nhận, cho vào miệng cắn một cái.
Răng rắc.
Thật giòn a.
Nước sốt thơm ngon tản tứ phía, mang theo hương thơm thanh thanh của rau quả hiếm thấy vào mùa đông, nhai một chút, hình như còn có chút bột, nhưng không phải cặn bã.
"Ăn ngon." Bạch Tinh hạnh phúc gật đầu.
"Đúng không?" Thấy nàng ăn ngon miệng, Mạnh Dương cũng cao hứng theo, "Nghe nói là rạng sáng nay đào ra, đã qua mấy canh giờ, nếu ăn lúc vừa mới đào lên, chắc chắn càng tươi non hơn."
Nghe nói là một vụ củ sen cuối cùng của năm nay, nhất định phải lợi dụng cho tốt mới phải, bằng không chẳng phải cô phụ một phen tâm ý?
Đúng rồi, Vương đại nương còn thuận tiện cho rất nhiều lá sen khô đó, về sau thật ra còn có thể dùng để làm gà lá sen, cơm lá sen linh tinh.
Chàng quyết định lấy ra 1/3 làm bánh bao thịt tươi ngó sen xắt hạt lựu, dư lại 2/3 thì làm ngó sen kẹp chiên.
Đương nhiên, yêu cầu nhân thịt càng nhiều hơn.
Mạnh Dương rửa sạch củ sen, gọt đi lớp vỏ thô bên ngoài, lấy ra một bộ phận cắt thành hạt lựu nhỏ, dư lại thì đều cắt thành tấm hết.
Hồ nước mà hoa sen nở đến càng đẹp, củ sen càng phong phú thường thường khá bẩn, mà vỏ củ sen đã từng dính đầy nước bùn, thô ráp lại không sạch sẽ, phi thường ảnh hưởng vị, vẫn là gọt bỏ trước đi mới tốt.
Chẳng qua cắt miếng cũng có chú ý, yêu cầu 2 mảnh nối liền, nhưng lại không thể liền quá nhiều, tốt là có thể mở ra như trang sách vậy, nhưng mà cái đáy lại dính lại một chút.
Rồi từ đó, chính giữa có thể kẹp nhân thịt mà không tản ra, tên là ngó sen kẹp.
Chàng lại pha chút bột loãng, trong bột loãng thoáng vẩy chút muối tinh, nghĩ nghĩ, lại đập vào trong 2 quả trứng gà.
Bột loãng sau khi cho trứng gà vào rồi chiên qua dầu, màu sắc sẽ phá lệ vàng kim xinh đẹp, hợp với mùa tết nhất.
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị đến nước này, đã hoàn toàn không có chỗ cho Bạch Tinh thường dân này chỗ dụng võ.
Mà việc băm thịt lại bị Liêu Nhạn một tay ôm đồm, cho nên nàng đành phải ngồi xổm bên cạnh mở to hai con mắt xem.
Song đao băm thịt quả nhiên thần tốc, nguyên vật liệu Mạnh Dương còn chưa chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn, nhân thịt cũng đã băm xong xuôi, hơn nữa phi thường tinh tế, ai cũng không chọn ra tật xấu được.
Liêu Nhạn đau lòng đi đến cạnh giếng rửa đao.
Trên thân đao dính đầy mỡ, quả thực đại biến bộ dáng, nước trong căn bản là không rửa sạch sẽ được.
Chàng ta đành phải dùng phân tro chà mấy lần trước, sau đó lại dùng bùn bôi lên, cuối cùng mới cho bồ kết lên, chà ra bọt phong phú.
Chàng ta vừa rửa đao, vừa âm thầm nảy sinh ác độc trong lòng: Đợi chút nữa ta muốn ăn 100 cái bánh bao!
Động tác gói bánh bao của Mạnh Dương thật sự tuyệt đẹp.
Chàng vén tay áo lên cao cao, lộ ra hai khúc cánh tay bóng loáng mượt mà, không ngừng động tác.
Trên tay chàng đã dính bột mì trăng trắng, trong lòng bàn tay trái trải ra vỏ bột thật dày, tay phải dùng đũa múc ra lượng lớn nhân thịt cho vào.
Ngón tay nhẹ nhàng khép lại, mấy ngón tay phải linh hoạt như múa vậy, giống như chơi ấy, trong mấy lần hô hấp đã liền nặn xong bánh bao.
Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn xem mà trợn mắt há hốc mồm: Vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Tất cả động tác tách ra mà xem, bọn họ đều biết, nhưng sao lại kết hợp với nhau chứ?
Mạnh Dương cẩn thận nặn bánh bao, lại dính thêm chút bột mì dưới mông nó, thế rồi mới đặt nó lên nắp chậu.
Bánh bao cũng không phải bao xong một cái là liền cho lên nồi hấp ngay, chúng nó cần phải hành động theo đoàn thể đó à, khó tránh khỏi phải tốn phí chút thời gian để chờ nữa, nếu không nhắc tới trước đó đã dính chút bột mình dưới mông, đợi chút nữa thì có thể là không lấy nổi đâu à.
Bánh bao tròn vo béo núc ních một đống, càng lên cao càng hẹp, cuối cùng đều thu nạp thành một dúm nếp uốn mỹ lệ.
Những nếp uốn kia xoay tròn tứ tán từ bên trong ra bên ngoài, tựa như hoa cúc nở rộ vào ngày thu.
Bạch Tinh xem mà nhập mê.
Thư sinh thật là đẹp mắt nha, thư sinh gói bánh bao thật là đẹp mắt a, thư sinh làm cái gì cũng đẹp......
Bánh bao thịt còn chưa cho lên vỉ hấp đâu, cũng đã có kích cỡ chừng nắm tay của nữ tử thành niên, chờ nó hấp thu sức nóng lên men đầy đủ rồi, bánh trướng lên xong, thể tích ấy có thể nghĩ.
Hài, một phương khí hậu dưỡng người một phương, phương bắc trời rộng đất rộng, trong xương người phương bắc cũng không khỏi chảy một chút hào khí, trong lòng nam nữ già trẻ đều có một chút hào hùng như vậy.
Thịt phải ăn từng miếng từng miếng, rượu phải uống chén lớn chén lớn, hán tử thể trạng to khỏe, phụ nữ khung xương lớn!
Ngay cả bánh bao thịt đó nha, cũng phải càng lớn càng tốt.
Còn có bánh trái kia, một cái liền tới 2-3 cân đó, trên đó còn chấm điểm đỏ, ngụ ý cho cuộc sống năm sau rực rỡ, cả người lẫn vật càng ngày càng thịnh vượng.
Chưng bánh bao yêu cầu một chút thời gian, đặc biệt là nhân thịt, xa không dễ chín như nhân chay vậy.
Mạnh Dương tính đơn giản một chút, lại dứt khoát gỡ xuống một con gà đông lạnh từ trên xà nhà.
Chàng tô đầy nước sốt trong ngoài con gà, đặt ở một bên, chậm rãi ướp.
Chờ thêm mấy canh giờ khi tư vị thấm rồi, lại nhét đầy nấm cùng