30 tết, trời trong, cát, hợp......!Liều mạng ăn cho lão tử!
Giờ Dần vừa qua khỏi, Mạnh Dương liền đúng giờ tỉnh lại trong bóng đêm.
Chàng nhìn chằm chằm nóc nhà một lát, đột nhiên ý thức được hôm nay là 30 tết, lập tức lăn long lóc bò dậy.
Nơi xa có gà đang gáy, ánh sáng của sao mai nơi không trung đã bắt đầu ảm đạm, một ngày cuối cùng của năm nay sắp bắt đầu.
Hôm nay, người của trấn trên tựa hồ thức phá lệ sớm, trời còn chưa sáng, chàng đã có thể mơ hồ nghe thấy con nhà ai lớn tiếng cười đùa ở bên ngoài.
Mạnh Dương bay nhanh mà dọn dẹp xong xuôi giường nệm, dẫm lên giày chạy tới chỗ hoàng lịch cũ xác nhận, khi thấy trên đó xác thật chỉ còn một tờ lẻ loi thì nhịn không được mà dùng sức nắm chặt nắm tay.
Là 30 tết không sai được!
Chàng từng trằn trọc nhiều chỗ, hiện giờ đã vượt qua 30 tết thứ 6 ở Đào Hoa trấn, nhưng bất đồng với dĩ vãng chính là: Năm nay không hề là lẻ loi một mình nữa.
Thật tốt a!
Nghĩ đến đây, Mạnh Dương liền nhịn không được mà bị vui sướng bao phủ.
Lúc dâng hương cho bài vị của người nhà sau khi dậy sớm mỗi ngày ấy, chàng thậm chí không tự giác mà hát nhỏ.
"......! Ăn tết vui nha," Chàng chắp tay trước ngực bái bái, gấp không chờ nổi mà nói, "Hôm nay con muốn làm vằn thắn đó, cùng nhau gói với bằng hữu......!Đúng rồi, hì hì, con vừa ý một vị cô nương, một vị cô nương tốt nhất trên đời này, mà nàng cũng nói thích con đó......!Nàng nói mỗi ngày đều sẽ càng thích con một chút......"
Nhìn đi, con lại bình bình an an qua hết một năm.
Mạnh Dương lải nhải nói ước chừng 1 khắc, cảm thấy mỹ mãn rồi, lúc này mới thay áo ngoài lao ra khỏi nhà.
"A Hoa A Thanh ăn tết vui vẻ!"
"Tiểu Ngũ ăn tết vui vẻ!"
Chàng thêm tràn đầy thức ăn chăn nuôi cho 3 tiểu bằng hữu, lại thay nước trong.
Lại là một năm, ăn ngon uống tốt!
A Hoa A Thanh cục cục cạc cạc kêu vài tiếng, tỏ vẻ tán thưởng với sự ân cần của chàng, cũng đáp lễ lại 2 quả trứng nóng hầm hập.
Tiểu Ngũ thích ý mà hất cái đuôi, dùng cái đầu to lông xù xù cọ cọ Mạnh Dương.
Sau khi chào hỏi với tiểu bằng hữu xong rồi, Mạnh Dương lại vào trước cửa sương phòng chỗ Liêu Nhạn ở, dùng sức đập cửa cố mà kêu: "Nhạn Nhạn, Nhạn Nhạn rời giường nào! Ăn tết vui nha!"
Chàng xưa nay lão luyện thành thục, hiếm khi có bộ dáng lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, lúc này lại ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra nhảy nhót, phảng phất chim sẻ nhỏ béo ú dưới ánh mặt trời ban ngày.
"Đùng!"
Là cái gì đó đập trúng ván cửa thành tiếng trầm đục, chấn đến cửa đều lắc lư.
Mạnh Dương nhanh chóng nhảy về sau một bước nhỏ, vỗ ngực thầm nhủ may mắn: May mà mấy ngày trước đều đã chà lau đến không nhiễm một hạt bụi, bằng không phải có chuyện xấu rồi.
"Đừng ồn ào, đau đầu chết được, lão tử còn muốn ngủ!"
Tiếng kêu mang theo giọng mũi đặc sệt của Liêu Nhạn truyền đến.
Đêm qua 3 người lại uống chút rượu, trong đó Liêu Nhạn vẫn là say như lần trước vậy, trước lúc say đổ còn nhảy nhót lung tung chơi đao pháp như ăn no rửng mỡ ấy, còn bắt người ta vỗ tay không thì không được......!Kết quả làm ầm ĩ đến nửa đêm mới ngủ.
Sau đó, giữa chừng chàng ta còn đi tiểu đêm mấy lần, dẫn tới giấc ngủ cực kém, ác mộng liên tục, trong lúc ngủ mơ cơ hồ là đều đang kiếm nhà xí khắp nơi cả đêm.
Mạnh Dương vừa không xấu hổ buồn bực, cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì như cũ.
Chàng lại chạy đến dưới tàng cây hồng lớn ven tường, vuốt ve thân cây nứt vỏ, trong lòng bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đã từng, vô số ngày ngày đêm đêm, chàng đều đứng dưới tàng cây hồng nhìn ra xa tường vây, vô cùng khát vọng trời cao ban cho mình một hàng xóm hiền lành dễ thân.
Hiện tại mộng tưởng trở thành sự thật, làm chàng cảm động đến cơ hồ rơi lệ.
Mạnh Dương bức thiết mà muốn nói năm mới vui vẻ với Bạch Tinh, nhưng lại lo lắng đối phương còn chưa rời giường, nếu bị mình đánh thức thì thật sự không hay.
Chàng xoa xoa tay xoay 2 vòng tại chỗ, rốt cuộc là không nhịn được, liền dùng tay vòm ở bên miệng, theo bản năng cong eo co lưng, phi thường nhỏ giọng hỏi một câu: "Tinh Tinh, ngươi dậy chưa?"
Lỗ tai Tinh Tinh rất tốt, nếu đã tỉnh lại, nhất định nghe thấy.
Nếu không có động tĩnh, qua trong chốc lát chàng lại đến vậy.
Cơ hồ vừa dứt lời, liền nghe cách vách truyền đến một tiếng no đủ "Dậy rồi!"
Thanh âm này vừa thanh lại giòn, giống như quả táo đỏ thẫm đầu cành hái xuống ngày thu, lộ ra lượng đường tràn đầy.
Mạnh Dương lập tức mi mắt cong cong, lập tức đứng thẳng, lớn tiếng gọi sang cách vách: "Chào buổi sáng Tinh Tinh, ăn tết vui nha!"
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, liền thấy một bóng người vèo cái bay qua từ đầu tường.
Bạch Tinh vững vàng rơi xuống đất, tóc xoăn trên đầu búng búng, bên môi cong lên một chút độ cong đáng yêu, cũng vấn an y vậy với chàng, "Ăn tết vui nha!"
Chỉ là một câu thăm hỏi đơn giản vậy thôi, lại phảng phất có thể nghe thấy tiếng hoa nở tự đáy lòng.
Hai người còn trẻ tuổi, trước kia chưa bao giờ thể hội tư vị của tình yêu, hiện giờ còn có chút ngây thơ, lại cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy nhau chính là tốt.
"Tinh Tinh sao ngươi dậy sớm vậy?" Mạnh Dương quan tâm nói, "Trời còn chưa sáng, có muốn ngủ tiếp một lát hay không?"
Chàng bỗng nhiên liền có hơi hối hận vì dậy sớm như vậy.
Liêu Nhạn mới vừa bị mạnh mẽ đánh thức: "......"
Đậu mía ngươi cái đồ mọt sách chết tiệt!
Ngày hôm qua ngủ trễ nhất, không ngon nhất rõ ràng là lão tử đi?
Bạch Tinh lắc đầu, "Ta vẫn luôn tỉnh sớm như vậy, phải luyện công."
Quyền không rời tay khúc không rời khẩu, một ngày không luyện công, chính mình biết; mười ngày không luyện công, đối thủ biết.
Người lười biếng không sống được lâu trên giang hồ đâu.
Nhìn chằm chằm đối phương cười ngây ngô nửa ngày xong, Mạnh Dương mới nhớ tới muốn treo đèn lồng đỏ.
Năm rồi tất nhiên phải dọn thang, nhưng năm nay có Bạch Tinh ở đây, nàng chỉ chấm mũi chân một cái, người đã liền vọt lên gần 1 trượng, tay phải nhẹ nhàng khảy lên mối nối dưới mái hiên chỗ tay phải một cái, đèn lồng liền vững vàng treo chắc.
Thân hình nàng uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, phảng phất một đoạn cỏ lau, lăn một vòng trên không trung không có điểm tựa nào, sau đó lại nhẹ bay bay rơi xuống, không phát ra nửa điểm tiếng vang.
Đúng lúc gặp Vương đại nương ra cửa sau dán chữ phúc, thấy thế thì không khỏi kinh hỉ nói: "Ui, chiêu ấy cũng thật không tệ!"
Bạch Tinh nhấp nhấp khóe môi, kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn ngực.
Bạch Diêu Tử vốn là lấy khinh công mà nổi, cho nên lời này của Vương đại nương thật đúng là không nói sai.
"Ăn tết vui nha!" Mạnh Dương chắp tay cười nói với bà.
"Ăn tết vui!" Vương đại nương trung khí mười phần nói, "Hôm nay chuẩn bị gói sủi cảo nhân gì vậy, đồng tiền vằn thắn đã chuẩn bị chưa? Trong nhà đại nương vẫn còn đó."
Ở phương bắc ăn tết tất ăn sủi cảo nước lèo, lại quen gói đồng tiền trong sủi cảo vào ngày lễ ngày tết, để lấy cái điềm có tiền tốt, ngụ ý người ăn được năm sau rực rỡ, phát đại tài, hành đại vận.
Đương nhiên, nhà có tiền cũng có quả tử mạ vàng bạc*.
*: là một vật hình tròn tròn nho nhỏ được mạ vàng hoặc bạc, gọi là quả tử vì nó phần lớn là hình tròn hoặc được đúc thành hình các loại quả hoặc là các vật mang điềm lành.
Tập tục gói tiền vào sủi cảo là từ trên xuống dưới đều có, mỗi năm cục đúc tiền của triều đình đều sẽ cố ý đúc một đám tiền đồng mới vì tết, chuyên cung cấp cho bá tánh phía dưới sử dụng.
Đồng tiền thì Mạnh Dương tự nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, thậm chí còn dùng rượu mạnh luộc qua trước: Tuy là mới đúc, nhưng trước lúc tới tay cũng chẳng biết đã có bao nhiêu người sờ qua, trước lúc sờ lại chưa rửa tay, nói không chừng còn từng rớt xuống đất......! Cẩn thận một chút luôn không có chỗ hỏng.
Hiện tại chàng còn mơ hồ nhớ rõ đoạn ngắn khi ăn tết hồi nhỏ.
Trong nhà nhân khẩu đông đảo, mỗi năm mẫu thân đều sẽ an bài cửa hàng bạc chế tạo quả tử vàng bạc lưu hành một thời, đồ án phần lớn là rất nhiều những vật kiện như đài sen nhỏ, quả lựu nhỏ, cá chép nhỏ, quả táo nhỏ.
Đặc ruột thì nhét ở túi tiền làm tiền mừng tuổi, rỗng ruột thì gói trong sủi cảo.
Trước kia Mạnh Dương không hiểu, luôn kỳ quái vì sao mỗi người đều có thể ăn được, về sau mới hiểu được, thì ra là người của phòng bếp đã làm ký hiệu trước, phải để cho các chủ tử lớn nhỏ trong phủ đều có thể có được cái điềm có tiền tốt.
Trưởng bối trong nhà chắc hẳn là biết rồi, nhưng mỗi khi bọn họ ăn được đó, cũng sẽ luôn là rất cao hứng.
Mỗi khi Mạnh Dương nho nhỏ ăn ra được quả tử rỗng ruột, cha mẹ sẽ liền ôn nhu khen, sau đó tự mình rửa sạch quả tử, dùng tơ hồng cột trên cổ tay.
Quả tử rỗng ruột nhẹ bay bay, cũng không đáng giá quá nhiều tiền, nhưng lại ký thác lời chúc phúc của rất nhiều người.
"Ngẩn người làm gì?" Bạch Tinh đưa tay quơ quơ trước mặt chàng, "Vương đại nương đi