Lại nói về tri châu Cao Thành Lượng nghe xong đáp lời của Hoàng Bình, cũng là có chút không biết nên khóc hay cười.
Ý nghĩ của hắn với Hoàng Bình không khác mấy, mình đường đường là tri châu, tất nhiên không có ý tham ô, nhưng cái cảm giác bị người đuổi theo sau mông đòi nợ này đây......!Thật không quá mỹ diệu.
"Trước đó thật ra chưa từng có ai nói, Chiết Sí Nhạn kia cũng là một tay đòi nợ giỏi giang à." Cao Thành Lượng bật cười.
Nhờ phúc hai hiệp khách tuổi trẻ kia, tuy ngoài thành náo loạn một trận, nhưng cục diện bế tắc kéo dài nhiều ngày cũng theo đó mà phá, người của Hồng Chi tiêu cục mắt thấy kế hoạch chết non, tuy vẫn có chút không cam lòng, có điều đã sôi nổi thối lui đến chỗ đóng quân tiếp giáp thành, tạm thời không uy hiếp đến Tuy Sơn châu.
Hoàng Bình cười theo vài tiếng.
Xác thật không nghĩ tới.
Nguy cơ đã giải, tâm tình Cao Thành Lượng cũng khôi phục chút, chắp tay sau lưng đi dạo vài vòng trong phòng, lại đi trêu đùa anh vũ, lúc này mới mở miệng nói: "Nếu việc này thành, công được cho xã tắc, ấy là từ thân phận bình dân nhảy lên phong tước cũng không phải không có khả năng.
Tính tình đương kim không phải bủn xỉn, ban thưởng tất nhiên không thể thiếu."
Không chỉ ban thưởng cho mấy khách giang hồ kia, còn có bọn họ.
Gia quan tiến tước, chỉ vào giờ phút này.
Tầm mắt Hoàng Bình đi theo hắn, nghe vậy thì nói: "Theo ti chức thấy, mấy đứa nhỏ kia, lại là chí không ở đây."
Hắn đã qua tuổi nhi lập, nhi tử cũng chẳng thể kém hơn đám Bạch Tinh mấy tuổi, cho nên ba người kia trong mắt hắn, thật đúng là đứa nhỏ.
"Bọn họ tất nhiên chí không ở đây." Cao Thành Lượng cười cười, "Khách giang hồ mà, cái chú ý là tùy tính tự tại, nếu trên người có tước vị, thế liền như cánh chim bị buộc lại kim châu, nào bay lên được chứ?"
"Đại nhân minh giám." Hoàng binh chắp tay nói.
Cao Thành Lượng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngồi xuống uống trà, lại chu chu môi sang chỗ dưới tay, "Ngồi đi.
Ngày thường rất là hiếm thấy ngươi nói lời hay thay cho mấy người xưa nay chẳng quen biết đó."
Hoàng Bình thuận thế ngồi xuống, nghe vậy thì xoa xoa tay, cũng không che lấp, "Ấy thật ra là một thân võ nghệ tốt."
Hắn vốn chính là người tập võ, tự nhiên thấy cái mình thích là thèm.
Huống hồ......!Vẫn đều là đứa nhỏ đâu.
"Đúng vậy, đứa nhỏ." Cao Thành Lượng từ từ thở hắt ra, trên mặt bỗng lộ ra chút thần sắc hồi ức, "Bản quan lúc ở cái tuổi đó, vẫn là một kẻ bạch thân* đâu!"
*: ý chỉ người bình thường, không có công danh hay chức tước gì trong người.
Thế nhân luôn nói, người một khi đã bắt đầu hồi ức quá khứ, vậy đã chứng minh ngươi già rồi.
Xem ra, hắn cũng thật là già rồi.
Nghĩ nhiều vô ích, chẳng qua là tăng phiền não thôi, Cao Thành Lượng cười lắc đầu, lại như tán gẫu mà hỏi Hoàng Bình, "Bản quan biết ngươi xưa nay ái tài, có từng động tâm tư không?"
Nếu là người giỏi giang, nếu có thể vào trong quân hiệu lực, tất không thể tốt hơn.
Hoàng Bình thành thật gật gật đầu, "Thật không dám giấu diếm, ti chức thật đúng là từng nổi lên tâm tư này."
Chỉ là sau khi nói với nhau vài câu liền dẹp đi.
Dã tính trong mắt bọn họ không giấu được, căn bản không phải là người sẽ thành thành thật thật chịu ước thúc.
Mà cũng đúng, trời cao biển rộng, mặc cho bọn hắn bay đi đi.
************
Thương thế của Bạch Tinh với Liêu Nhạn nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng thật ra phần nhiều là bị thương ngoài da, chảy máu chiều chút thôi, vẫn chưa thương gân động cốt.
Hai người tuổi trẻ nền tảng tốt, nuôi 2 ngày là bắt đầu tung tăng nhảy nhót, ồn ào muốn đi ăn canh cua.
"Chờ xem, ta đã nhờ tiểu nhị đi mời đại phu, nếu đại phu nói các ngươi có thể ra ngoài gặp gió ăn canh cua, vậy thì chúng ta đi liền."
Lúc nói lời này, Mạnh Dương đang ngồi bên mép giường gọt gỗ.
Hai ngày nay chiếu cố bệnh nhân rất nhiều, chàng đều đang cân nhắc nỏ, hiện tại đã tích cóp không ít ý tưởng, nghĩ có thể cải tiến một chút.
Cái giao cho Hoàng Bình trước đó là thành phẩm chàng làm ra lần đầu, khó tránh khỏi có vài chỗ không đủ tinh tế và chu đáo chặt chẽ, giờ đây kết hợp với cảm thụ lúc lâm trận sử dụng của Bạch Tinh, rất nhiều chỗ vốn nghĩ không rõ cũng đều rộng mở thông suốt.
"Ta nói con mọt sách chết tiệt." Liêu Nhạn lại đây véo thịt mềm nơi má chàng, "Ngươi quả thực y như bà quản gia vậy, chỗ nào chú ý nhiều vậy? Trước kia ta với Tinh Tinh lang bạt giang hồ, thương tích phải chịu so ra nghiêm trọng hơn thế này nhiều, lúc ấy đều còn có thể nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đó!"
Nằm ở trên giường vài ngày, đã đủ nghẹn người rồi, lại không cho người ta tùy tâm sở dụng ăn uống, có còn để người ta sống không hả!
"Ngươi đừng ỷ vào tuổi trẻ liền làm bậy." Má Mạnh Dương bị chàng ta nhéo lên cao cao, nhưng vẫn là phi thường kiên trì, "Bằng không chờ già rồi, có ngươi dễ chịu!"
Bạch Tinh liền cảm thấy lời này nghe quen tai, quả nhiên liền thấy Mạnh Dương che lại khuôn mặt bị nhéo đỏ hừ hừ nói: "Đây là trưởng trấn gia gia nói, ông ấy chính là đại phu đó."
Liêu Nhạn âm thầm nghiến răng, Mạnh Dương chẳng yếu thế chút nào trừng lại.
Hai người giằng co một hồi, lại đồng thời quay mặt đi, hừ thật mạnh một tiếng.
Bạch Tinh ngồi xuống giữa hai người, bắt đầu yên lặng mà gọt vỏ lê.
"Đúng rồi mọt sách." Miệng Liêu Nhạn căn bản là không chịu ngồi yên, chiến tranh lạnh chẳng qua có vài lần hô hấp lại liền nhịn không được vui sướng hỏi, "Về sau ngươi kiếm lời bạc, nghĩ kỹ xài như thế nào chưa?"
Triều đình lớn như vậy đâu, thế nào cũng phải cho cỡ......!Chàng ta không nghĩ ra được!
Nghĩ đến khả năng đã được bạc thưởng, Mạnh Dương cũng rất cao hứng, lập tức không cần nghĩ ngợi nói: "Cho Tinh Tinh!"
Chàng lấy ra nỏ vốn là vì phòng thân, trăm triệu không nghĩ tới còn có thể có phần vui mừng ngoài ý muốn này.
Có bút bạc này, về sau cuộc sống của mọi người cũng có thể thoải mái chút.
Chàng đã được Tinh Tinh nuôi lâu rồi, hiện giờ, cũng đến phiên chàng nuôi Tinh Tinh rồi!
Bạch Tinh mím mím môi, tuy không nói chuyện, nhưng khóe môi vẫn luôn vểnh lên trên.
"Ngươi cái thứ không tiền đồ!" Liêu Nhạn trợn trắng mắt, lại vui rạo rực nói, "Nếu là lão tử, đương nhiên muốn nếm hết rượu ngon trong thiên hạ!"
Hề hề, xuýt.
Ba người cao hứng phấn chấn, ngươi một lời ta một câu nói, phảng phất đã nhìn thấy núi vàng núi bạc bày trước mặt, cao hứng ghê gớm.
Qua một lát, đại phu tới, hắn xem mạch cho 2 người bệnh, hơi vuốt chòm râu nghe một lúc lâu sau, cười nói: "Thể trạng người tập võ thật là khó lường, nếu là người bình thường, không thiếu được phải nằm mười ngày nửa tháng.
Thôi, muốn ăn gì thì liền đi ăn đi, chỉ là thịt dê thì ít chút, lúc xuân đông giao nhau là dễ bốc hỏa nhất!"
Nói rồi, còn hơi bị hâm mộ mà nhéo nhéo cơ bắp rắn chắc trên người Liêu Nhạn.
Liêu Nhạn giật nảy lên, che chặt quần áo vẻ mặt phòng bị, "Làm gì, ông làm gì vậy?!"
Lão đại phu cười ha hả, rung đùi đắc ý nói: "Thật không dám giấu diễm, lão phu khi trẻ cũng là thể trạng tốt như vậy đó!"
Ba người nhìn nhìn khuôn mặt nhăn nheo như hạch đào khô của hắn, lại ngó ngó cái bụng nhỏ hơi nhô lên, đồng thời lắc đầu, "Ta không tin."
Cả khuôn mặt lão đại phu trướng đến đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói: "Con nít con nôi, không kiến thức!"
Dứt lời, liền cầm tiền khám bệnh, cõng hòm thuốc thở phì phì đi rồi.
Ba người liếc nhau, hoan hô ra tiếng, "Đi ăn canh cua thôi!"
Lão đại phu đi đến dưới lầu nghe xong tiếng này, bèn nhịn không được quay đầu nhìn, tiện đà cũng cười theo.
Tuổi trẻ a, thật không tồi.
Quán bán canh cua cách bên này không xa, đi không đến 1 khắc đã tới.
Tuy còn chưa đến giờ cơm, nhưng trong quán đã ngồi rất nhiều người, nam nữ già trẻ đều có.
Bạch Tinh có chút lo lắng, "Lúc này, cua có thể béo sao?"
Lúc này đúng là tàn đông, cỏ cây chim chóc mới vừa chịu đựng mấy hang đều là lúc nguyên khí hao hết, chưa kịp tiếp viện, thịt trên người đều khô gầy, nghĩ đến cua cũng không khác lắm.
"Khách quan thật cũng không cần lo!" Vừa lúc tiểu nhị tiễn một bàn khách ra đây, nghe nghi vấn của nàng xong thì tự tin cười nói, "Cua nhà ta đều là tự mình nuôi, ngày ngày cho ăn, béo lắm!"
Cua tất nhiên là trước sau trung thu là mập mạp nhất, nhưng đã có cây trồng trong nhà ấm, thoáng thay đổi tập tính của cua, có gì không được chứ?
Chưởng quầy của quán ăn này thời trẻ là