Đi từ nội thành Tuy Sơn về phía nam chừng 200 dặm nữa là có thể vào địa giới phủ Vân Gian, mà trong phủ thành Vân Gian kia có một hộ, ban đầu cũng từng ra quan viên, sau lại cáo lão hồi hương làm một hương thân ở quê nhà, hiện giờ tuy trên người không có chức quan, nhưng vẫn chịu hương dân kính yêu mười phần, uy vọng rất nặng.
Vào mấy năm trước kia kìa, một chất nhi* chủ hộ kia mang theo hai ba tên hầu ra ngoài du ngoạn, vì không có kinh nghiệm giang hồ, nửa đường lộ ra vết tích vàng bạc, đã bị Tống lão đại theo dõi.
*: là người cháu trai, nhưng là không phải cháu con mình sinh, mà cháu anh em sinh.
Tống lão đại giả ý độ bọn họ sang sông, khi thuyền chạy đến giữa dòng lại lật mặt, trước hết thọc chết một tên hầu để ra oai phủ đầu, lại buộc chất nhi của quan viên kia lấy ra tất cả tiền tài.
Kết quả, sau đó người ta giao ra toàn bộ tiền tài, thậm chí ngay cả túi tiền thêu chỉ vàng cũng dâng ra luôn, Tống lão đại lại không tuân thủ hứa hẹn, mà là một đao một người, kết thúc tánh mạng hai người kia, xong việc lại đẩy hết 3 cổ thi thể vào giữa sông.
Người nhà người chết thấy thân nhân đợi lâu không về, đã có dự cảm về điềm xấu, liền phái nhân thủ ra tìm.
Nói tới cũng là ông trời có mắt, có người phát hiện túi tiền thêu chỉ vàng của người chết trong một hiệu cầm đồ ở một địa phương, lại tìm hiểu nguồn gốc tra được tin về Tống lão đại.
Lúc ấy, Tống lão đại đã sớm trốn đến một địa phương khác làm lại nghề cũ, người nhà người chết tất nhiên là vồ hụt.
Chẳng qua, bọn họ cũng không từ bỏ, tốn một tuyệt bút bạc, thuê vô số tráng hán biết bơi giỏi xuống nước vớt xác.
Hành động này khi ấy đã oanh động ba phủ sáu châu, dẫn đến vô số bá tánh lạc mất người nhà qua tìm hiểu tiếng gió.
Sau đó, trừ bỏ chất nhi nhà mình ra, hộ kia còn vớt ra được tổng cộng 13 cổ thi thể......
"Tinh Tinh, không phải ngươi nói chúng ta muốn đi về Hà Bắc sao?" Mạnh Dương nghi hoặc nói.
Bạch Tinh gật gật đầu, phi thường nghiêm túc mà nói: "Vốn là tính như vậy, nhưng sau đó ngẫm lại, không quá có lời."
Vốn dĩ trong kế hoạch là công tử nhà tiểu quan ở phủ Vạn An, Hà Bắc kia ngộ hại, xong việc phía quan phương treo giải hơn 600 lượng, xác thật là nhiều nhất theo được biết trước mắt.
Nhưng chính nhà tiểu quan kia lại không treo giải bao nhiêu, mặt khác, nếu nếu bọn họ lên Bắc, liền không kịp đi ngắm sen Hàng Châu.
Ngược lại là xuôi nam đi phủ Vân Gian, nhà hương thân kia treo giải thưởng cao nhất chỉ có 400 lượng, nhưng mà thêm vào giải thưởng phía quan phương đối với Tống lão đại và Mã lão nhị nữa cũng không ít đi đâu được, hai bên cộng lại, ngược lại là vượt quá phủ Vạn An ở Hà Bắc.
Hơn nữa, vừa lúc sau khi không nhanh không chậm lãnh bạc thưởng rồi, bọn họ có thể tiếp tục xuôi dòng nam hạ đi ngắm sen, hai cái không chậm trễ.
"Trời nóng." Bạch Tinh lấy vải dầu ra, chậm rãi chà lau đao chém ngựa, nói ra một điều khác làm người ta không có lý do nào để cự tuyệt, "Vì làm khách hàng vừa lòng, có khả năng phải phanh thây, tiếp đây sẽ càng ngày càng ẩm nóng, nếu hai nơi cách nhau quá xa, không dễ bảo tồn."
Nói tới đây, nàng phảng phất thấy được vô số bạc trắng bóng mọc ra cánh, run run rẩy rẩy bay đi trước mặt mình, bất giác tim như bị đao cắt, đau thương mà thở dài.
Phía quan phương thì lấy bạc thưởng khá đơn giản, hoặc là có đầu, hoặc là có thi thể, chỉ cần có thể xác định thân phận người chết là xong.
Nhưng dân gian lại yêu cầu tương đối đa dạng hóa, bởi vì người nhà của người chết chủ yếu là vì để hả giận, cho nên thường thường yêu cầu một vài bộ kiện của hung thủ để lên mộ bái tế.
Làm thợ săn tiền thưởng thâm niên dựa vào cái này ăn cơm hằng năm, Bạch Tinh tất nhiên sẽ tận lực thỏa mãn tất cả nhu cầu của mọi người, bởi vậy cần phải suy xét chu đáo.
Bạch Tinh thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tống lão đại và Mã lão nhị tràn ngập tiếc nuối, "Ài, nếu bây giờ là mùa đông thì tốt rồi."
Mạnh Dương: "......"
Tống lão đại với Mã lão nhị vừa mới tỉnh nghe xong lời này, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh theo bàn chân xông thẳng lên ót, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.
Bọn hắn hoàn toàn không cảm thấy đối phương đang nói giỡn.
Con ả nhỏ này vì bạc sẽ thật sự nguyện ý bổ bọn hắn ra bán cho mấy nhà á!
Xương cằm Mã lão nhị đều nát, vừa há mồm liền hộc máu loãng ra ngoài, căn bản nói không nên lời.
Nhưng Tống lão đại, than thở khóc lóc, cầu xin liên tục, "Gia gia nãi nãi, bọn ta đều cho ngài bạc rồi, ngài không thể nói chuyện không giữ lời nha! Không phải ta đều nói xong xuôi rồi sao? Tương lai còn dài! Nếu ngài ngại 8 phần ít, về sau bọn tiểu nhân kiếm lời được đều là của các ngươi, còn không được sao? Từ nay về sau, hai huynh đệ bọn ta chính là 2 con chó của các vị, ngươi bảo hướng đông, chúng ta không dám hướng tây......"
Liêu Nhạn đá gã một cước, "Lão tử đáp ứng tha các ngươi đi rồi sao?"
Phần diễn trước đó chẳng qua cũng chỉ là vì làm bọn hắn thả lỏng cảnh giác, khai ra địa điểm của tiền tham ô, hiện giờ, nếu bạc đã tới tay......
Chính như lời mọt sách nói, một khi 2 tên này chạy mấy, tất sẽ làm trầm trọng thêm mà sát hại bá tánh.
Chiết Sí Nhạn chàng ta tự hỏi mình không phải người quá tốt, nhưng mà lại xem thường đồ bậy bạ bực này từ nội tâm, gặp một tên giết một tên.
Tống lão đại sửng sốt, trong lòng lạnh lẽo một mảnh.
Thật đúng là không.
Bạch Tinh tiếp tục chà đao, không nói gì, chỉ là cứ cảm thấy một màn trước mắt này không hiểu sao thấy quen ghê, hình như gặp qua ở đâu ấy nhể?
Sau một lúc lâu, nàng thu hồi binh khí, dùng bạc tang vật vừa tới tay