Đi ngoại ô thả diều thì chẳng sao hết, nhưng nếu muốn đi tháp cao chín tầng ở phía nam ngắm Trường Giang, ngồi xe ngựa đi tới đi lúi tối thiểu phải 7-8 ngày, đây thật đúng là muốn mệnh hai vợ chồng Trang Văn Cử.
Đã không còn nhi tử rồi, dư lại khuê nữ chính là thịt tâm can, nếu không có bất đắc dĩ, hai người quả thực hận không thể móc mắt xuống dán lên người Trang Tú Tú, sợ có gì đó sơ xuất.
Tuy huynh trưởng Trang Văn Hưng tự mình tới cửa du thuyết, hai vợ chồng cũng cả kinh đến nhảy dựng lên, lắc đầu bảo ngay không được......
Không nói đến bên kia Trang Văn Hưng khuyên bảo thế nào, Bạch Tinh với Liêu Nhạn chung quy lại nghênh đón lần thả diều đầu tiên trong đời.
Vừa lúc y phục mới vừa làm xong, Nguyễn thái thái tự mình dẫn người đưa tới, lại gọi bọn họ thay xem một cái.
"Trong nhà có sẵn người giỏi kim chỉ, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, chúng ta lập tức sửa ngay." Bà cười tủm tỉm mà nói.
Từ sau khi chất nhi qua đời, hai người ít có lúc vui sướng như vậy.
Mạnh Dương vốn ăn mặc kiểu thư sinh, khí chất chàng ôn tồn lễ độ, cũng thích hơp cái này, cho nên có được cũng là hai bộ áo thư sinh màu thạch thanh và màu bích thiên thủy.
Cả người Liêu Nhạn thì rất phóng đãng không kiềm chế được, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là hai thân quần áo ngắn, mấy vị trí dễ bị mài mòn như cổ tay áo, khuỷu tay vân vân còn cố ý khâu nhiều thêm mấy lớp.
Trang bị thêm dây cột tóc cùng màu, nhìn người đặc biệt tinh thần.
Duy độc Bạch Tinh, có chút bất đồng.
Nguyễn thái thái không có nữ nhi ruột thịt, cho nên hết sức yêu thương với chất nữ Trang Tú Tú, hiện giờ ân nhân và chất nữ tuổi xấp xỉ, lại cứ ăn mặc nhăn bèo nhèo thật không chú ý, đôi mắt còn hư mất một con......
Bà nhìn đến đau lòng mà lòng cũng ngứa ngáy, cũng không dám nghĩ trước kia tiểu cô nương trải qua cuộc sống thế nào, khó tránh khỏi nổi lên vài phần tâm tư muốn trang điểm cho.
Cho nên ngoài xiêm y tay bó Bạch Tinh vẫn thường mặc ra, Nguyễn thái thái lại phân phó thêm người may vá chiếu theo kiểu dáng lưu hành năm nay làm 2 bộ.
Tơ lụa thượng đẳng bóng loáng như nước, cổ áo, cổ tay áo còn có hoa văn ngầm do tú nương khéo tay thêu chế, đều bóng loáng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như nâng lấy 2 bó ánh trăng.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Bạch Tinh chưa từng mặc xiêm y như vậy bao giờ, nhưng không đại biểu nàng không biết nhìn hàng.
Nàng nhịn không được sờ soạng vài cái, thật cẩn thận hỏi: "Đây cũng là cho ta?"
Nguyễn thái thái cười gật đầu, "Tất nhiên là cho ngươi, chỉ là không biết ngươi có thích hay không."
Bạch Tinh hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu phụ nhân trung niên ôn ôn nhu nhu này, lại lay quần áo 2 cái về phía chính mình, gật đầu theo bản năng, "Thích."
Xiêm y xinh đẹp, ai không thích chứ?
Thấy nàng chẳng có chút miễn cưỡng nào, Nguyễn thái thái nhẹ nhàng thở ra theo, lại tiến lên kéo tay nàng, "Đi, đi vào phòng thay xem một cái."
"Ai da hai vị gia, lúc này không tiện đi vào đâu!" Bạch Tinh mới vào phòng, Mạnh Dương với Liêu Nhạn liền chân trước chân sau lại đây, bà tử ở cửa vội vàng cười cản lại, "Thái thái dẫn theo Bạch cô nương thay quần áo trong đó đó."
Hai người đồng thời à một tiếng, ngay cả Liêu Nhạn cũng khó được mà ngoan ngoãn, đều đến chỗ ghế đá dưới cây hoa quế ngồi chờ.
Ghế tuy làm bằng đá, nhưng bề mặt được trải lên đệm thêu tinh xảo, mềm mại đến cực điểm, chẳng lạnh người tí nào.
"Sao chậm vậy?" Đợi chừng 1 khắc, sự nhẫn nại của Liêu Nhạn dần dần khô kiệt, mũi chân bay nhanh chấm đất, "Không phải là hiện làm xiêm y đó chứ?"
Nha đầu bà tử đi theo Nguyễn thái thái tới bên cạnh đều cười khẽ ra tiếng, "Gia của ta ơi, cô nương còn không được ăn mặc tinh tế sao? Vừa phải chải đầu lại phải trang điểm, chờ xem đi."
Trang điểm là cái thứ đồ chơi gì?
Liêu Nhạn gấp đến độ vò đầu, lại cũng chẳng thể làm gì, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chậc, nữ nhân thật phiền toái."
Mạnh Dương vừa buồn cười vừa thức giận, dùng khuỷu tay thụi chàng ta, "Không thể nói vậy."
Nữ hài tử trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp thật tốt nha.
Thời tiết hôm nay không tệ, không trung trong trẻo như tẩy, chỉ có vài sợi mây mỏng như bông, theo gió nhẹ chậm rãi lướt qua.
Cảnh xuân vui vẻ hòa thuận ôn nhu vẩy xuống, xuyên thấu qua bóng mát của cây cối lọt xuống, biến thành một vũng loang lổ, phơi đến người ta mơ màng sắp ngủ.
Trong không khí di động mùi hương hoa đào, có ong mật đầu xuân đập đôi cánh trong suốt, dẩu cái mông nhỏ có sọc lông xù xù, bận rộn trong từng cụm nhụy hoa.
Nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng ong ong rất nhỏ, đó là tiếng vang khi chiếc cánh nhỏ bay nhanh vỗ không khí.
Trên lông tơ chúng dính đầy phấn hoa màu vàng nhạt, thoạt nhìn như một quả cầu lông xù ngây thơ chất phác.
Nhưng quả cầu bông này không dễ chọc à, chúng cực kỳ nhát gan, lại cực kỳ cương liệt, phàm là chịu chút kinh hách, liền muốn đồng quy vu tận với người ta.
Nhiều năm rồi chưa từng thấy cảnh sắc như vậy, Mạnh Dương có chút nhập thần.
Cũng không biết là choáng đầu hay sao, một con ong mật nhỏ thế mà lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống trên khăn thư sinh của chàng, Mạnh Dương lập tức không dám động.
Liêu Nhạn bỉu môi: "Sợ cái gì, ta đánh chết nó thay ngươi!"
"Ấy đừng đừng đừng!" Cả người Mạnh Dương căng chặt, nỗ lực nhỏ giọng nói, "Nó chẳng qua là lạc đường thôi, nếu bởi vậy mà bỏ mạng, đáng thương biết bao nha."
Thật ra thì chàng không sợ bị chích.
Người bị ong mật nhỏ như này chích chẳng qua cũng chỉ đau trong chốc lát thôi, nhưng ong mật nhỏ lại sẽ bởi vậy mà thủng ruột nát bụng......!Đáng thương biết bao nha.
Trên khăn thư sinh không có mật hoa, ong mật nhỏ có khả năng cũng có chút ngốc, xoay vòng ở trên đó hoài.
Mạnh Dương dùng sức nhìn lên trên, mở đến đau cả mắt.
Chàng thử run lên hai cái, ong mật nhỏ thật lại bay lên mấy lần, cơ mà tựa hồ là hoàn toàn mất đi phương hướng, lại xoay mòng rơi xuống.
Liêu Nhạn nhìn đến cười ha hả, chính Mạnh Dương cũng có chút sốt ruột.
Chàng suy nghĩ một chút, đành phải cứng đờ lại thong thả mà đứng dậy khỏi ghế, gian nan mà dịch đến dưới một gốc hoa đào như người gỗ ấy, ra sức dựa đầu về phía bụi hoa.
Mặt trời nóng rát, duy trì động tác cổ quái này dài lâu cũng không dễ dàng, rất mau chàng đã nóng đến đổ chút mồ hôi.
Các nha đầu với bà tử ở đằng sau nhìn đều muốn cười lại cũng không dám cười, lại cảm thấy vị tiểu tiên sinh này thật là thiện tâm.
Lại qua một lát, ong mật nhỏ rốt cuộc đã bị mùi hoa gần trong gang tấc hấp dẫn, vỗ vỗ cánh, nhảy lên một đóa hoa phía dưới rồi.
Mạnh Dương đều sắp đem chính mình nhìn thành mắt gà chọi rồi, lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Ong mật nhỏ nha ong mật nhỏ, đi hái mật cho tốt đi, lần sau cũng đừng nên lạc đường nữa!
Chàng cười tủm tỉm mà nghĩ.
Chờ Mạnh Dương hoạt động tay chân đã cứng còng rồi ngồi lại, trên bàn đá đã bày đầy điểm tâm và trà ngon.
Nơi này giống như thứ gì cũng rất tinh xảo: Cầu nhỏ nước chảy ngoan ngoãn chảy xuôi, cây cỏ hoa mộc an tĩnh sinh trưởng, ngay cả điểm tâm một miếng là hết đây, cũng được điểm tô đến xinh xinh đẹp đẹp.
Vỏ bột là được trộn với nước vắt ra từ hoa mà nhào, phô bày ra một loại màu hồng nhạt đáng yêu non mềm; sau khi điểm tâm làm xong phải cho vào khuôn đúc đặc chế định hình, sau đó đầu bếp nữ khéo tay lại tinh tế mà điêu khắc ra hoa văn ở mặt ngoài......
Như thế, điểm tâm chưng ra được, không những màu sắc giống, hình dạng giống, mà ngay cả mùi hương di động trong không khí cũng cực kỳ giống hoa đào.
Điểm tâm ăn nhiều khó tránh khỏi ngọt ngấy, mà dùng kèm với trà xanh ngon nhất, lại liền là một phen phong vị khác.
Mạnh Dương khen không dứt miệng, tán thưởng mười phần.
Duy độc Liêu Nhạn nửa híp mắt, cũng không thèm nhìn tới, lập tức đem điểm tâm một cái tiếp một cái ném vào trong miệng, còn đĩnh đạc nói: "Nhân chay có tư vị gì chứ? Sao không làm chút nhân thịt, một ngụm một cái béo ngậy, đó mới gọi là đã ghiền."
Cảnh đẹp mỹ thực như thế, chàng ta lại nói ra lời như vậy, thật sự đốt đèn nấu hạc, gây mất hứng ghê gớm.
Nhưng bọn hạ nhân Trang gia lại không có chút không cao hứng nào, ngược lại cười gật đầu, "Liêu gia nói phải lắm, quay đầu lại bọn ta liền báo cho phòng bếp."
Bọn họ nói đến cực kỳ nghiêm túc, mặc cho ai nhìn cũng không giống như đang có lệ.
Liêu gia xưa nay ăn mềm không ăn cứng, khi người ta đỉnh với chàng ta, chàng ta có thể sặc với người ta cả ngày.
Nhưng nếu người ta cười tủm tỉm, chàng ta......!Thật giống như lập tức không có chiêu á.
Giống như một quyền đánh vào bông vậy đó, tất cả đều xì hơi.
Tuổi chàng ta cũng không lớn, nhưng cố tình trên người lại có loại tang thương nhìn thấu hết thế sự, mà cố tình hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng này lại dung hợp bên nhau, hình thành một loại mị lực độc đáo.
Chàng ta sinh đến anh tuấn sắc bén, hoàn toàn bất đồng với nam nhi phương nam, nha đầu với bà tử hầu hạ cạnh bên khó tránh khỏi nhìn nhiều mấy lần, lại trộm mím miệng cười.
Liêu Nhạn không sợ trời không sợ đất, lại chỉ cứ bị các nàng cười đến cả người sởn gai ốc, tóc nơi đỉnh đầu đều phải dựng thẳng lên hết rồi!
"Lại nhìn, lại nhìn......!Lão tử một quyền đả đảo một đoàn!"
Chàng ta lẩm bẩm như muỗi vo ve ấy, ngại ngùng khó chịu quay mặt đi, lưu lại vành tai bên ngoài lại có chút phiếm hồng.
Chàng ta xác thật có thể một quyền đả đảo một đoàn, nhưng dù vậy, cũng không có động thủ.
Hừ, nữ nhân đáng ghét chết được!
Khi mặt trời đằng đông lại bò lên chính giữa trời một chút, Liêu Nhạn đã sắp ngủ gục mất rốt cuộc đã nghe thấy cửa phòng đằng sau kẽo kẹt một tiếng, Bạch Tinh ra rồi.
Ái da, nàng quả thực đã thay đổi một cái dạng á!
Mái tóc dày và đen nhánh đã quấn thành một búi tóc xinh đẹp không biết gọi là gì, hơi hơi nghiêng ở một bên, nhìn qua linh động đáng yêu.
Trên váy dài màu xanh nhạt thêu sơn thủy Giang Nam, càng thêm làm nổi bật màu da trắng nõn của nàng.
Trên môi tựa hồ còn điểm một chút son môi màu đỏ anh đào, mượt bóng cực kỳ, nhìn khí sắc cực tốt.
Thậm chí ngay cả bịt mắt đen như mực nàng vẫn luôn mang, cũng bị đổi thành cái làm từ tơ lựa màu lam nhạt, trên đó dụng tâm thêu một đóa hoa đào màu bích, nhìn qua không những chẳng có nửa điểm đáng sợ cùng túc sát của dĩ vãng, thậm chí còn đẹp đến y như một món đồ trang trí đó.
Một trận gió nhẹ phất qua, thổi bay vô số cánh hoa đào, cũng vén lên làn váy nàng.
Xinh đẹp đến như một giấc mộng.
Lần đầu tiên Bạch Tinh mặc như vậy, có chút mới lạ, lại có chút thấp thỏm, có điều vẫn là dũng cảm mà đi về phía trước một bước, "Ta mặc như vậy, đẹp chứ?"
Hai gã tiểu tử đồng thời hoàn hồn, lại đồng thời so ra ngón tay cái, "Đẹp!"
Bọn họ giống như lần đầu tiên rõ ràng mà ý thức được rằng, thì ra Tinh Tinh cũng là một tiểu cô nương nha.
Chính Nguyễn thái thái cũng tương đối vừa lòng, bỗng cảm thấy mộng tưởng nhiều năm từ trước đến nay đều đã hoàn thành một nửa ấy.
Trang điểm cho tiểu cô nương cũng thật thú vị.
Sau đó Trang Tú Tú cũng tới, thấy Bạch Tinh trang điểm chính là trước mắt sáng ngời, cao hứng mà kéo lấy tay nàng nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi mặc như vậy thật là đẹp quá!"
Nhìn quen cách giả dạng hiệp nữ anh tư táp sảng rồi, thình lình chợt đổi thế này, thế mà lại thật sự có vài phần dịu dàng của nữ tử phương nam à nha.
Bạch Tinh được khen đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, "Ta cũng cảm thấy khá đẹp."
Dừng một chút, lại nhìn nhìn một thân váy dài màu hồng đậm của Trang Tú Tú, "Ngươi cũng đẹp."
Nàng thích màu đỏ, nhiệt tình như lửa, mãnh liệt như máu vậy.
Nguyễn thái thái liền che miệng cười, "Các ngươi đều là tuổi tác như hoa vậy, đứng vào cùng một chỗ thật đúng là giống tỷ muội nha."
Trang Tú Tú cười