09/ 08/ 3049
- Ôi trời\, nói vậy là vẫn chưa ai nói cho hai đứa rằng hai đứa có hôn ước ngay từ nhỏ rồi à?
Giọng nói và khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Lệ Vi Huyên đủ để khiến mọi người biết rằng đó là sự thật?
" Hôn ước? Cái đó có từ bao giờ vậy?"
Trong tích tắc, cô và Tống Tử Ngôn đều có cùng một suy nghĩ, đều nhìn về phía đối phương mà tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Nhìn biểu cảm của hai ngươi cô và Tống Tử Ngôn, mọi người ai cũng biết rằng cả hai người đều không biết gì về cái hôn ước mà Lệ Vi Huyên vừa mới nói.
Dừng lại trong chốc lát, Lệ Vi Huyên lại tiếp tục:
- Hôn ước này thật ra được định ra vào ngày mà Tiểu Vy mới sinh ra.
Vài tháng sau khi Tử Ngôn được sinh ra\, ta cũng biết rằng mình mang thai.
Lúc đó ta và mẹ của con đã giao ước nếu đứa bé được sinh ra là con gái thì sau này sẽ gả cho Tử Ngôn\, nào ngờ Tiểu Vy cũng thật sự là con gái\, hôn ước cũng vì thế mà thành.
Câu giải thích của Lệ Vi Huyên ấy vậy mà lại làm cho cô và Tống Tử Ngôn càng ngạc nhiên hơn.
" Mối nhân duyên này không lẽ quả thật đã được trời định rồi sao? Vòng đi vòng lại lâu như vậy, cuối cùng vẫn quay trở lại điểm ban đầu, thật không ngờ đến."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc ấy.
Từ khi sinh ra, hôn sự đã được định sẵn, cuối cùng, sau bao nhiêu điều xảy ra, mọi việc vẫn quay trở về lúc ban đầu, đây không gọi là duyên trời định thì còn có thể gọi là gì nữa chứ? Hóa ra ngay từ đầu, vận mệnh đã sắp đặt cho cô và Tống Tử Ngôn thành đôi rồi.
Khẽ nở một nụ cười, Tống Tử Ngôn vui vẻ mà đáp:
- Xem ra hôn sự này đã được thiên địa định sẵn rồi.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, Dạ Thiên Lăng khẽ cười, ra hiệu cho anh ngồi xuống mà nói:
- Mười mấy năm qua\, ta có thể nhìn thấy tình cảm mà hai đứa dành cho nhau.
Hôn ước này\, nếu hai đứa đã muốn thì ta cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Là một người cha\, ta chỉ mong con gái của mình cả đời hạnh phúc\, vô âu vô lo\, nếu cháu có thể làm được\, ta mới có thể yên tâm giao Vy Vy cho cháu.
Câu nói có thể gọi là thẳng thừng của Dạ Thiên Lăng ấy vậy mà khiến Tống Tử Ngôn vui mừng vì bố vợ của anh không phải một người thích nói vòng vo, khiến anh phải tốn công sức để suy nghĩ những thâm ý trong từng lời nói.
Tống Tử Ngôn trước đây từng thấy cảnh bố vợ bắt bẻ, đòi hỏi con rể đủ kiểu, tưởng rằng sẽ khó khăn lắm nhưng không ngờ rằng lại suôn sẻ đến vậy.
Mà thực ra thì suôn sẻ cũng không sai, Dạ Thiên Lăng chính là người trông thấy Tống Tử Ngôn và cô lớn lên, không thể nào không nhìn ra được tình cảm mà hai người