13/ 08/ 3049
“ Cộp…”
- Tổng tài\, Lệ Tổng.
Rời khỏi cái nhà hàng kia, Tống Tử Ngôn ra lệnh cho Đệ Ngũ lái xe quay về Hạ Vũ.
Xem ra chỉ trong một buổi sáng, thân phận của Lệ Thư Vy toàn bộ nhân viên trong Hạ Vũ đều biết rồi.
Còn nói không phải sao, sáng nay đã náo như thế nào, lại thêm sự ngoan ngoãn làm nũng chưa từng thấy của Tống Tử Ngôn trước mặt cô, bọn họ không muốn biết cũng không được.
- Tất cả tài liệu quan trọng đều mang lên văn phòng đi\, tôi sẽ xử lý.
Trước khi vào thang máy, Tống Tử Ngôn trong khi Lệ Thư Vy đã vào trong rồi thì nán lại nói nhỏ căn dặn Tiết Huy.
Nói vậy là Tống Tử Ngôn đã có dự định muốn làm việc trong khi Lệ Thư Vy ngủ rồi sao?
“ Cạch...”
- Bảo bối\, mệt rồi phải không? Ngoan\, lại đây ngủ\, anh cho em mượn chân gối đầu.
Đóng lại cánh cửa của văn phòng, Tống Tử Ngôn sau khi giúp Lệ Thư Vy cất túi xách lên bàn thì ngồi xuống chiếc sofa lớn, vỗ nhẹ vào đùi mình mà nói với cô.
- Em chưa buồn ngủ\, anh cứ làm việc đi\, em nằm đây đọc sách\, đợi anh làm xong thì chúng ta cùng ngủ.
Biết ngay Tống Tử Ngôn chưa có ý định nghỉ ngơi, Lệ Thư Vy sau khi thay đôi giày bằng chiếc dép đeo trong nhà thì tiện tay lấy một cuốn sách triết học trên giá sách, sau đó mới nằm xuống, gối đầu lên đùi anh.
Tính cách Lệ Thư Vy chính là như vậy đó, không thích nghe lời người khác quá mức mà Tống Tử Ngôn, anh lại không ghét việc này chút nào.
Nếu quá mức nghe lời, vậy thì không còn là Lệ Thư Vy vốn có nữa rồi.
Cười nhẹ một cái, Tống Tử Ngôn đưa tay vuốt tóc Lệ Thư Vy sang một bên, giọng ôn nhu:
- Được\, vậy em ngoan ngoãn nằm đây đọc sách\, anh xử lý nốt mấy cái công chuyện rồi ngủ cùng em\, được không?
Gật đầu một cái, Lệ Thư Vy sau đó mở cuốn sách mà người người cho rằng khô khan ra đọc còn Tống Tử Ngôn thì đeo lên cặp kính, bắt đầu với từng tập tài liệu đang chất thành đống trên mặt bàn.
Bàn làm việc thì ở một đằng, Tống Tử Ngôn lại ngồi một nẻo ở sofa cùng Lệ Thư Vy, không cần dùng đến nó luôn.
Anh đúng là quá chiều cô, quá dính người rồi.
Chỉ là cái việc chiều chuộng này, Tống Tử Ngôn anh lại vô tình coi như một sở thích.
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, Tống Tử Ngôn cuối cùng cũng xong việc.
Đặt tập tài liệu đã hoàn thành xuống chồng hồ sơ đã hoàn thành đang chất đống, Tống Tử Ngôn tháo kính cất đi, tay ấn vào huyệt thái dương bên đầu vì có chút mệt mỏi.
- Thật là… Biết ngay em buồn ngủ rồi\, còn mạnh miệng\, tật xấu không biết tập ra từ bao giờ.
Quay sang nhìn Lệ Thư Vy không biết đã ngủ từ bao giờ, Tống Tử Ngôn lại bất giác mỉm cười, muộn phiền như đã tan biến.
“ Reng…”
Ấn cái nút trên cái điều khiển, Tống Tử Ngôn chỉ vừa đặt nó xuống bàn thì Tiết Huy đã ngay lập tức mở cửa bước vào.
“ Cạch…”
- Tổng tài\, ngài có gì căn dặn?
Chỉ tay vào tập tài liệu trên bàn, Tống Tử Ngôn giọng