21/ 11/ 3051
Cô chạy đến phía lớp của Cố Tư Thiên.
Cố Tư Thiên lúc ấy đang ngồi đọc sách ở bàn của mình - chiếc bàn cạnh của sổ.
Cô chạy ra phía của sổ rồi ngó ra, đột nhiên lên tiếng:
- Tư Thiên Học trưởng.
Cố Tư Thiên nghe thấy cô gọi thì liền quay ra, khi ấy trên mặt còn có chút hoảng sợ.
Có vẻ cô đột nhiên gọi Cố Tư Thiên làm hắn giật mình.
- Tiểu Vy? Sao em lại ở đây?
Cố Tư Thiên sau khi định thần lại, thấy cô đang đứng ngoài cửa sổ, khẽ cười thì mới quay qua cười nhẹ, hỏi bằng giọng vô cùng ấm áp.
Cô vừa nghe Cố Tư Thiên hỏi vừa trèo lên của sổ, ngồi lên đó rồi đáp:
- Em đến hỏi xem năm nay anh có đi du lịch ngoại khóa không.
- Năm nay địa điểm ngoại khóa rất thú vị\, anh sẽ đi.
Cố Tư Thiên nhìn cô, vừa cười vừa trả lời, giọng nói vẫn ấm áp như vậy.
- Thế em có đi không?
Cố Tư Thiên đột nhiên quay qua hỏi lại cô.
Cô Còn chưa kịp phản ứng thì Cố Tư Thiên đã nói tiếp:
- Nếu em đi thì Tiểu Mẫn\, Quang Duy\, em và anh ghép thành một nhóm đi.
- Em....
Cô ngập ngừng, đang định nói rằng mình không đi vì sợ bóng tối và động vậy hoang dã nhưng nghĩ đến việc được cùng Cố Tư Thiên chung một đội thì bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.
" Thôi kệ đi, dù sao cũng có Tiểu Mẫn, Quang Duy và Tư Thiên Học trưởng đi cùng rồi.
Chỉ cần mình không tách khỏi bọn họ là được rồi."
Cô nghĩ rồi quay ra tươi cười, đáp lại Cố Tư Thiên:
- Tất nhiên là em sẽ đi rồi.
Cố Tư Thiên nghe cô nói xong liền cười, nói với cô:
- Uhm\, vậy em về nhà chuẩn bị đồ đạc đi.
Mai chúng ta tập trung tại điểm ngoại khóa nhé.
Cô gật đầu, đáp:
- Vâng\, tạm biệt Học trưởng\, mai gặp lại.
Cô nói rồi chạy đi với tâm trạng vui vẻ, chẳng hề để ý rằng Cố Tư thiên vẫn luôn nhìn cô.
Một lát sau - Lớp học
- Cái gì? Cậu sẽ tham gia chuyến du lịch ngoại khóa lần này? Có nhầm lẫn gì không?
Nhĩ Tiểu Mẫn sau khi nghe cô nói thì tròn mắt ngạc nhiên.
Nhu không tin vào những gì mình vừa nghe, Nhĩ Tiểu Mẫn nghi ngờ hỏi lại.
Cô nghe xong khẽ cười rồi nói:
- Không đâu\, mình đã đăng ký đi du lịch ngoại khoá rồi.
Mình\, cậu\, Quang Duy và Tư Thiên Học trưởng sẽ gộp thành một nhóm nên không sao đâu.
Nhìn cô cười tươi, vui vẻ như vậy làm Nhĩ Tiểu Mẫn chẳng biết nói gì mà Nhĩ Tiểu Mẫn cũng biết rằng cho dù mình có ngăn cản thì cô vẫn sẽ đi thôi.
Nhĩ Tiểu Mẫn thở dài rồi quay qua nói với cô:
- Thôi vậy\, đi cùng mình và Quang Duy thì chắc sẽ không sao đâu.
- Uhm\, đương nhiên.
Vậy mai bọn mình tập hợp tại điểm ngoại khóa nhé.
Cô cầm cặp lên, đứng lên rồi quay lại nói với Nhĩ Tiểu Mẫn.
- À\, phải rồi\, lát cậu nói với Quang Duy giùm mình nha.
Bye.
Cô trước khi chạy ra khỏi lớp thì mới chợt nhớ ra, quay lại dặn Nhĩ Tiểu Mẫn.
Nhĩ Tiểu Mẫn khẽ cười, gật đầu:
- Được\, mai gặp lại.
Bye.
Nhĩ Tiểu Mẫn vừa nói xong thì cô cũng ra khỏi lớp.
Khi ấy Nhĩ Tiểu Mẫn bỗng dưng có cảm giác bất an nhưng lại gạt đi, chẳng quan tâm đến nữa.
Quay về thực tại
- Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ?
Dạ Thiên Lăng sau khi nghe cô nói rằng mình sẽ đi du lịch ngoại khóa thì mới lo lắng hỏi tôi.
Cô biết rằng Dạ Thiên Lăng lo lắng cho cô như thế nào, cô nghĩ nếu cô xảy ra mệnh hệ gì thì Dạ Thiên Lăng có lẽ ân hạn cả đời.
Mẹ cô - Lệ Vi Huyên lúc ấy cũng ngồi đó, nghe Dạ Thiên Lăng thì mới cố gắng thuyết phục cô:
- Tiểu Vy\,