11/ 08/ 3049
- Thôi\, hai người còn phát cẩu lương nữa thì bọn tôi bỏ đi đấy.
Không lẽ gọi bọn tôi đến là để xem hai người khoe tình cảm sao?
Vẻ mặt cười cười, cô đặt hộp bánh ngọt sang một bên mà nhìn nhóm bạn của cô gồm Xích Quang Duy, Tịch Dư Thần, Nhĩ Tiểu Mẫn, Vũ Y Vân và nhóm bạn của Tống Tử Ngôn gồm Diệp Trục Lưu, Hạ Tử Đằng và Vũ Tinh cũng đang đi đến và ngồi xếp lần lượt quanh đó.
Người vừa nói câu vừa nãy cô có thể khẳng định 100% là Tịch Dư Thần bởi vì chỉ mình cậu ta mới có âm điệu nghe tưởng như rất trưởng thành như vậy mà thôi.
Liếc ánh mắt sang phía Tịch Dư Thần, cô khẽ lườm một cái nhưng anh ta ngay lập tức nhìn thấy, môi khẽ nhếch lên mà nói:
- Sao nào? Cậu định làm gì tôi? Nếu tôi chết rồi thì chỉ e rằng sau này sẽ không có ai đến chữa trị cho cậu đâu.
Cậu là kiểu người nếu không bị thương thì thôi\, một khi đã bị thương là thập tử nhất sinh\, cậu xem ngoài tôi ra thì có ai dám đến chữa cho cậu không?
Câu nói như thể đe dọa của Tịch Dư Thần khiến cô bật cười:
- Thôi được rồi\, tôi mà giết cậu thì đúng thật là không có ai đến chữa cho tôi thật.
Ngồi nói chuyện, cô không để ý đến Tống Tử Ngôn ngồi bên cạnh đã sẵn tiện giúp cô mở hộp cơm, lau đũa và thìa thật cẩn thận rồi.
Lúc Tống Tử Ngôn đặt hộp cơm vào tay, cô mới nhận ra.
- Này Thư Vy\, em nhớ lại khi nào thế? Lúc nãy nghe Tử Ngôn nói rằng em đã nhớ lại rồi mà tôi sốc luôn đấy.
Nhìn cô và Tống Tử Ngôn đã quay trở lại như lúc trước khi cô mất trí nhớ , Diệp Trục Lưu - Bạn của Tống Tử Ngôn mới ngạc nhiên mà hỏi.
Câu hỏi kia cũng chẳng có gì gọi là rắc rối, cô cũng có gì mà nói nấy:
- Sau vụ tai nạn xe tuần trước\, khi tỉnh lại thì cũng nhớ ra mọi chuyện.
Xem như là trong cái rủi có cái may đi.
Gật đầu trước câu trả lời của cô, Diệp Trục Lưu vừa hỏi xong thì lại đến lượt Hạ Tử Đằng đặt ra câu hỏi:
- Tôi Nghe Thiên Quân nói rằng ngay khi tỉnh lại em đã đến tìm Tử Ngôn\, phải không?
Câu hỏi mà Hạ Tử Đằng đặt ra không gọi là khó nhưng lại đủ khiến cô bối rối một lát vì câu này khiến cô có chút ngượng ngùng.
Nhìn cô chưa biết xoay chuyển thế nào, Tống Tử Ngôn liền ném cho Hạ Tử Đằng một cái lườm, giọng lạnh:
- Cơm của cậu cậu không ăn đi\, hỏi linh tinh làm gì?
Cái nhìn sắc lạnh của Tống Tử Ngôn khiến Hạ Tử Đằng lạnh sống lưng, vội vàng cúi xuống ăn cơm của mình.
Nhân cơ hội đấy, Vũ Tinh cũng cười mà nói với cô:
- Em nhớ lại thì tốt rồi.
Vậy có phải nên tổ chức một buổi tiệc để chúc mừng việc em lấy lại ký ức rồi không?
Đang ngồi ăn mà nghe lời đề nghị của Vũ Tinh, cô mới dừng lại một chút mà tự hỏi bản thân:
- Tiệc?
Nghe câu nói thốt ra của cô, Vũ Tinh cũng lập tức gật đầu:
- Phải\, một buổi tiệc.
Dù sao lấy lại ký ức cũng là một chuyện rất tốt\, cần phải chúc mừng.
Để Vũ Tinh nói hết câu, Diệp Trục Lưu liền tiếp lời:
- Còn sai sao.
Em không biết chứ 3 năm qua\, tên Tống Tử Ngôn này luôn như một