11/ 08/ 3049
Sau thời gian hai tiết học, Tống Tử Ngôn cũng đánh thức cô dậy để cô học tiết cuối cùng và anh cũng vậy.
Theo sắp xếp của Học viện thì mỗi lớp đều có một giáo viên chủ nhiệm và thường thì tiết của giáo viên chủ nhiệm sẽ ở cuối để tiện cho việc dặn dò học viên, vì vậy nên chỉ có tiết này là không thể bỏ, cho dù là anh hay là cô.
- Bảo bối\, lát nữa hết giờ anh đợi em ở dưới hành lang.
Anh muốn đưa em đến một nơi\, đừng đi trước nhé!
Đưa cô về lớp học, Tống Tử Ngôn ngay khoảnh khắc cô sắp bước qua cửa lớp, quay lại nhìn anh thì liền nói.
Tuy rằng khá tò mò trước địa điểm mà Tống Tử Ngôn muốn đưa đi nhưng cô cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ gật đầu khẽ:
- Uhm\, em biết rồi.
Anh mau về lớp đi\, sắp vào tiết rồi\, đừng để muộn đấy.
Giọng nói êm dịu, cô nói xong thì vẫn đứng đó nhìn nụ cười ấm áp, cái gật đầu của Tống Tử Ngôn rồi mới vào trong.
Thực ra thì cô còn muốn nhìn Tống Tử Ngôn lâu thêm chút nữa nhưng vì biết rằng nếu cô không vào, anh cũng sẽ không đi nên đành phải vào trong thôi.
Sau tiếng chuông vào lớp, thời gian cứ vùn vụt trôi, không biết từ bao giờ mà tiếng chuông kết thúc giờ học cũng đã vang lên.
- Các em\, như các em đã biết thì trường chúng ta đã chuẩn bị để bầu cử thành viên trong Hội Học sinh.
Theo quy định của trường thì mỗi lớp phải cử ra một học viên đại diện\, bây giờ các em hãy thảo luận xem ai sẽ là người đại diện cho lớp chúng ta.
Không ai bảo ai, trong một khoảnh khắc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, sau đó đều đồng thanh:
- Lớp trưởng ạ.
Vừa là Thiên kim của học viện, vừa là lớp trưởng, không những thế học lực cũng luôn đứng đầu bảng xếp hạng của Học viện cùng với Tống Tử Ngôn, lựa chọn cho việc bầu cử Hội Học sinh không có ai khác ngoài cô.
Cái vị trí này nếu không để cô đi đại diện thì còn ai có tư cách ấy nữa chứ?
Kết quả được đưa ra dường như rất vừa ý giáo viên chủ nhiệm của cô, khiến cô ấy cười rất tươi mà nhìn cô:
- Vậy Thư Vy\, đại diện của khoa luật chúng ta sẽ là em.
Làm cho tốt\, em là niềm tin của cả khoa luật này đấy.
Nghe câu nói từ giáo viên, cô liền biết ngay rằng vụ này không thể chối nổi rồi.
Thiên địa ạ, cô là người cực kỳ cực kỳ ghét mấy chuyện phiền phức như thế này, không thể sống yên ổn một chút sao? Làm mấy loại chuyện như thế này không những phải chạy tới chạy lui cả ngày mà còn khiến cô không có thời gian để nghỉ ngơi nữa, thật sự không muốn nhận vụ này chút nào.
- Thư Vy\, cả khoa này chỉ có mình em có khả năng thôi\, tôi tin vào em.
Mọi người\, chúng ta kết thúc ở đây\, nhớ về làm luận văn\, ngày mai nộp nhé.
Vừa nhìn thấy cô thở dài một cái, giáo viên chủ nhiệm đã vội vàng đóng sách vở rồi liến thoắng nói, sau đó nhanh chóng rời đi, không để cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Con người này đúng thật là vô cùng xảo quyệt, không để lại bất kỳ đường lui nào cho cô a.
- Lớp trưởng\, cố lên.
Đám học viên vừa thấy giáo viên chủ nhiệm ra ngoài một cái liền đeo cặp lên và ùa ra khỏi lớp.
Đi ngang qua cô, ai cũng nói một câu y hệt nhau, cứ như đang trêu đùa cô vậy.
“ Haizz, kiếp trước cũng đâu có làm mấy chuyện này, hiệu ứng cánh bướm sao? Thật phiền phức.”
Cầm lên hai quyển sách và mấy cây bút trên bàn, cô vừa thở dài vừa nghĩ trong đầu, sau đó vừa nghĩ ngợi lung tung mà đi ra khỏi lớp.
“ Kiếp trước