12/ 08/ 3049
Sáng hôm sau - 9 giờ hơn tại nhà cũ Tống Gia
“ Soạt…”
Sau một giấc ngủ dài đằng đẵng, Tống Tử Ngôn cuối cùng cũng tỉnh dậy, sớm hơn cô một chút.
Vì căn phòng này là một căn phòng bí mật nên không những không có cửa sổ mà ngay cả một kẽ hở cũng không có, do vậy mà ánh sáng bên ngoài chẳng hắt vào được.
Tuy rằng không có ánh sáng mặt trời nhưng Tống Tử Ngôn vì sợ nếu lỡ cô tỉnh lại mà thấy tối om thì sẽ sợ hãi nên đã bật điện ngủ suốt đêm, nhờ đó mà ngay khi tỉnh dậy mới có thể nhìn được khuôn mặt đã bình yên trở lại, xinh đẹp vô cùng của cô.
“ Soạt…”
Chống tay tự xuống giường, Tống Tử Ngôn cúi đầu xuống mà khẽ hôn lên mái tóc còn thoang thoảng mùi dầu gội hương đào ngọt ngào của cô mà cười khẽ một cái.
Đưa tay cuộn tròn một lọn tóc nhỏ của cô, Tống Tử Ngôn trở nên thích thú với lọn tóc mềm mại cuốn quanh ngón tay như một đám mây xinh đẹp kia.
- Ưm…
Khẽ cựa mình, cô sau đó cũng chớp chớp đôi mắt, mơ hồ mà tỉnh dậy.
Khi ấy đôi mắt của cô dường như đôi mắt nhìn vẫn còn đang mờ mờ nhưng vẫn thấp thoáng nhìn thấy được hình bóng người con trai đang nằm ngay bên cạnh mình.
- Ngôn?
Mắt vẫn còn mơ hồ, cô giọng nói và khuôn mặt vẫn đầy ngái ngủ mà đưa tay lên, quờ quặng trong không trung muốn chạm vào khuôn mặt đẹp không tỳ vết kia của Tống Tử Ngôn.
Tay chạm được vào khuôn mặt của Tống Tử Ngôn, cô khi ấy đôi mắt dần dần trở nên rõ ràng một chút, cười ngây ngốc:
- Không phải là mơ sao? Là Ngôn thật này.
Thần trí không tỉnh táo, cô mỗi khi mới tỉnh dậy và lúc buồn ngủ đều hết sức đáng yêu, khiến người khác nhìn thấy đều không cưỡng lại được mà yêu thích.
“ Bộp…”
- Bảo bối\, là anh đây\, không phải mơ đâu.
Đưa tay nắm lấy tay của cô, Tống Tử Ngôn đôi môi khẽ cười, cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều ôn nhu, êm dịu khiến trái tim người khác phải tan chảy.
Khuôn mặt dịu dàng mà Tống Tử Ngôn chỉ thể hiện ra với cô nếu như để nữ nhân khác trông thấy thì không biết sẽ khiến chuyện gì xảy ra nữa, không khéo bọn họ lại vứt hết liêm sỉ mà bắt anh đi luôn mất ấy chứ.
Tay nắm tay Tống Tử Ngôn, cô vẫn nụ cười nhẹ nhàng kia, đôi mắt khẽ nheo lại mà nói như vẫn trong giấc mơ:
- Ngôn\, anh thật đẹp.
Câu nói khi chưa tỉnh ngủ của cô vậy mà khiến Tống Tử Ngôn vui vẻ, vừa cười vừa giọng ôn nhu mà đáp lại cô:
- Bảo bối\, em cũng rất đẹp.
Đôi môi khẽ cười, cô giọng nói trở nên ngày càng dễ thương hơn, ngọt lịm như viên kẹo:
- Ngôn\, em thích anh.
Vu vơ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô làm cho Tống Tử Ngôn từ lúc tỉnh dậy đều không thể rời mắt khỏi mình, nụ cười không thể dập tắt mặc dù đó chỉ là do vô tình.
Ngây ngốc mà cười, cô đưa hai tay dang