12/ 08/ 3049
8 giờ tối - Vòng đu quay tại Công viên Heaven
- Ngôn\, anh nhìn kìa\, có pháo hoa.
Sau một thời gian ăn trưa không quá dài, Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy hai người họ lại tiếp tục trải nghiệm các trò chơi mà cô thích, cuối cùng quay về ăn tối trên vòng đu quay.
Hôm ấy tuy rằng không phải lần đầu Lệ Thư Vy được thấy pháo hoa nhưng lại vẫn rất thích thú.
Pháo hoa trên trời nổ thành từng chùm từng chùm xinh đẹp, không chấm dứt.
Kéo nhẹ tay áo của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy khuôn mặt vui vẻ chỉ về phía bên ngoài, giọng nói trong trẻo mà êm ái.
Mặc dù cô là đang chỉ về phía pháo hoa nhưng anh ánh mắt chỉ nhìn về phía cô, chăm chú mà ngắm nhìn mặc cho pháo hoa kia có xinh đẹp đến nhường nào.
“ Soạt…”
Bất thình lình một cái, Tống Tử Ngôn ngồi sát lại phía Lệ Thư Vy, đưa tay vòng qua ôm chiếc eo nhỏ như con kiến của cô.
Tựa đầu lên vai Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn giọng nói trở nên ôn nhu hết mức có thể mà thì thầm bên tai cô một câu nói quen thuộc:
- Bảo bối\, anh yêu em.
Không hiếm những lần nói ra câu “ Anh yêu em” nhưng Tống Tử Ngôn mỗi lần nói đều khiến trái tim của Lệ Thư Vy thổn thức, trật nhịp.
Câu nói ấy tưởng chừng đơn giản, dễ nói lắm nhưng đâu phải ai cũng có thể dũng cảm mà nói ra câu ấy với người mà họ yêu thương một cách vô tư đâu.
Đưa tay nắm lấy bàn tay của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy đầu quay lại nhìn người con trai vô cùng đẹp đang tựa đầu trên vai mình như làm nũng mà đưa tay còn lại lên chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại tự đám mây của anh, cười nhẹ:
- Em cũng yêu anh.
- ……………
Thấy Tống Tử Ngôn im lặng không đáp, Lệ Thư Vy lại hỏi thêm một câu nữa, giọng nói êm dịu không thay đổi:
- Sao thế? Tự dưng làm nũng như vậy\, anh muốn gì?
Biết rằng Tống Tử Ngôn là có ý đồ, Lệ Thư Vy cũng không giả vờ không biết.
Trực tiếp nói ra có phải hơn là mập mờ không? - Lệ Thư Vy trong đầu chính là đang nghĩ như vậy.
- Bảo bối\, em quay người qua đây\, đến gần một chút\, anh sẽ nói cho em nghe.
Ngồi thẳng người lại, Tống Tử Ngôn buông tay khỏi eo của Lệ Thư Vy mà buông lời dụ dỗ cô.
Khi này trong vòng đu quay, ánh sáng quả thực mập mờ, không thể không khiến người ta có chút suy nghĩ đen tối.
“ Soạt…”
- Lại gần thêm chút nữa.
Tuy rằng không rõ ý đồ của Tống Tử Ngôn nhưng Lệ Thư Vy vẫn nghe lời mà ngồi tiến tới anh một chút, chẳng ngờ rằng anh vẫn chưa hài lòng mà yêu cầu thêm một chút.
Quả thực tò mò trước bộ dạng bí ẩn của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy lại liều thêm một chút, tiến gần thêm một chút.
- Được ch…
“ Soạt…”
Còn chưa nói hết câu, Lệ Thư Vy đã bị Tống Tử Ngôn kéo lại mà “ cưỡng hôn”.
Mắt tròn xoe, Lệ