13/ 08/ 3049
- Bảo bối.
Quả nhiên rất biết giữ lời với Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn nói chỉ đi một lát rồi quay lại thì tuyệt đối không đi lâu hơn 5 phút, trong khoảng thời gian đó nhất định sẽ nhanh chóng quay lại.
Đứng bên trong, Lệ Thư Vy đang bấm điện thoại, chưa đọc xong một bài báo đã nghe thấy tiếng của Tống Tử Ngôn vang lên bên tai rồi.
- Ngôn\, anh quay lại rồi à? Chúng ta đi thôi\, còn vài phút nữa là họp rồi.
Thấy Tống Tử Ngôn đi vào, Lệ Thư Vy lập tức liền đem điện thoại cất đi mà nói với anh.
Nói xong, Lệ Thư Vy đang định đi đến thang máy thì đột nhiên bị Tống Tử Ngôn kéo lại, ghé sát tai mà dùng một cái giọng êm dịu nói bên tai cô:
- Bảo bối\, môi anh nẻ rồi.
Em xem\, chảy máu rồi này\, đau.
Tự dưng làm nũng, Tống Tử Ngôn làm toàn bộ người đang có mặt ở đó phải thất kinh, tròn mắt mà hét lên trong não:
“ Người này là ai vậy? Có phải là Tổng tài tàn bạo máu lạnh mà chúng ta biết không vậy? Loạn rồi, loạn hết rồi.”
Trong một khoảnh khắc, lần đầu tiên mọi người trong Hạ Vũ có thể có chung một suy nghĩ như vậy, đơ toàn tập luôn.
Cái dáng vẻ làm nũng của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy vừa nhìn một cái liền bật cười, đôi mắt cũng bị nụ cười kia làm cho không mở ra nổi:
- Thật là\, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng như thế hả?
Nụ cười xinh đẹp của Lệ Thư Vy vừa lộ ra, đám người kia tuy suy đoán lung tung cũng hiểu được phần nào vấn đề: cô gái xinh đẹp thế kia, ai mà chẳng bị thu hút chứ?
Vì nụ cười kia của Lệ Thư Vy mà Tống Tử Ngôn cũng cười theo, chỉ có điều nụ cười ấy của anh lại nhẹ nhàng đến mức làm cho mấy người chỉ từng thấy vẻ cao lãnh của Tống Tử Ngôn sợ hãi vì tưởng anh đang có âm mưu gì kinh khủng lắm.
- Được rồi\, lại đây em xem nào.
Không cười nữa, Lệ Thư Vy giọng nhẹ tựa nước mà nói, Tống Tử Ngôn cũng ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu thấp xuống để cô nhìn.
Cái chuyện hết sức bình thường đối với Lệ Thư Vy ấy vậy mà lại khiến người người thán phục.
Đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào đôi môi mỏng có sắc hồng xinh đẹp của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy đột nhiên cau mày, đưa tay vào túi lấy ra thỏi son dưỡng.
Vừa thoa son dưỡng cho Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy vừa giả bộ quở trách anh:
- Anh đúng là\, sao lại để môi nẻ thành thế này chứ? Vừa hôm qua mới dặn anh phải chú ý xong\, hôm nay môi còn nẻ hơn cả hôm trước\, rướm cả máu ra\, anh đây là đang chọc tức em sao?
Thực chất thì không phải là đang cố tình chọc tức Lệ Thư Vy mà Tống Tử Ngôn chính là cố tình để thế, mục đích chính là muốn để cô thoa son dưỡng cho.
Bình thường không thích mấy loại mỹ phẩm như thế này, Tống Tử Ngôn cho dù môi có nẻ ra cũng chẳng quan tâm nhưng vì hành động hôm trước của Lệ Thư Vy nên anh mới nảy ra ý định này, muốn làm nũng với cô.
- Không phải\, chỉ là anh muốn em giúp anh thoa son dưỡng thôi.
Anh chẳng phải tay chân vụng về\, không biết phải làm như thế nào sao?
Nói dối quả thực không biết ngại, Tống Tử Ngôn trước đây khéo léo tới mức làm được cả túi xách, hoa,...!để tặng cô mà đối với một thỏi son dưỡng chỉ cần mở nắp, xoay lên thoa lên một cũng không hiểu? Anh trai, anh đây là nói dối quá lộ liễu rồi đi.
- Thôi được\, nói không lại anh mà.
Lần sau nếu thấy môi khô phải nói với em\, nhớ chưa? Môi