Thiên Thiên kinh hoàng nhắm chặt mắt.Bên tai nàng tiếng gió ù ù,con ngựa cứ thế phi nước đại mang nàng trên lưng.Toàn thân đau nhức,nhưng người bị trói đặt ngang lưng ngựa,nàng đến cựa quậy cũng không thể,chỉ đành phó mặc cho con ngựa muốn đưa đi đâu thì đi.
Phương Quân Di thi triển khinh công đuổi theo phía sau.Tuy võ công của hắn rất cao,nhưng con ngựa đang bị thương,lồng lên ra sức phi nước đại,nhất thời hắn cũng không thể đuổi kịp ngay,chỉ đành chờ con ngựa xuống sức mới có thể bắt kịp.Cứ như thế một người một ngựa đuổi nhau đã cách rất xa đám thị vệ và bọn hắc y nhân.
Nhìn về phía trước,Phương Quân Di đột nhiên biến sắc hét lớn:
“Thiên Nhi,lăn xuống đi !!!”
Thiên Thiên mắt vẫn nhắm chặt,trong bụng lầm bầm kêu khổ.Nàng không cựa quậy được,sao có thể lăn khỏi lưng ngựa chứ.
“Thiên Nhi,mau lăn xuống !!!”
Thiên Thiên thấy hắn gấp gáp vô cùng,vội mở mắt ra nhìn.
Lão thiên ơi,vực thẳm!!! Giết người a!!!Nàng bây giờ đến lăn xuống cũng không thể,chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngựa lao về phía trước.
Thôi xong,thôi xong !!! Nàng chẳng lẽ phải chết ở đây.Thật không cam tâm.Nàng mới sống lại được vài tháng,giờ lại chuẩn bị phơi thây dưới đáy vực,thật là trời cao không có mắt a.
Trời ở cao,khó mà nghe tiếng nàng.Con ngựa cứ thế lao về vực thẳm…
——————–
Thiên Thiên mở mắt,chỉ thấy dưới thân mình mềm mềm,ấm áp.Nàng nhớ mang máng có người đuổi theo đám hắc y,giao đấu một trận,con ngựa mang nàng trên lưng bị kinh hoảng phóng về phía vực thẳm.
Không lẽ đây là dưới đáy vực ?Nàng chưa chết sao? Thiên Thiên hơi cựa quậy,dây trói trên người nàng đã được cắt đứt nhưng toàn thân vẫn đau nhức.Còn đau gấp nhiều lần lúc trước.
“Nàng tỉnh rồi à?”
Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai khiến Thiên Thiên giật mình vội quay lại,một gương mặt phóng to ngay sát mặt nàng khiến nàng không khỏi hoảng sợ.Dù có soái cỡ nào đi nữa thì khoảng cách gần như thế cũng đủ dọa người.
Thiên Thiên đẩy mạnh nhào ra,chỉ thấy người kia nhíu mày đau đớn vô cùng.
“Hoàng Di?”
Phương Quân Di hơi mỉm cười nhìn nàng.Nàng vẫn đủ sức đẩy hắn mạnh như thế,hẳn là nàng không bị thương gì.
“Xin lỗi,ta không biết là công tử.Ngươi không sao chứ ?”
Đau thấu xương luôn !!! Hắn ôm nàng rơi xuống đây,tuy đã bám vào rất nhiều cành cây làm giảm lực rơi,nhưng bị thương không nhẹ,huống gì lại vừa bị nàng đẩy mạnh lại càng đau nhức.Nhưng nhìn nàng lo lắng ình,hắn lập tức nén tiếng rên,nở một nụ cười… méo xệch :
“Không sao.Ta chỉ bị thương nhẹ thôi.Nàng không sao chứ?”
Không sao? Mắt nàng chưa có mù nha.Cái bộ dạng đó mà kêu không sao,có ma mới tin nổi.
“Ta ổn.Là ngươi đã cứu ta.”
Phương Quân Di hơi mỉm cười.Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.Đã mấy hôm không gặp,trông nàng có hơi gầy đi,lại qua một phen kinh hãi,hoa dung thất sắc,khiến hắn có chút đau lòng,chỉ cần về tới hoàng cung,hắn thề sẽ không cho phép các nàng rời cung nửa bước.Một lần thế này đã là quá đủ.
Thiên Thiên quan sát xung quanh,chỉ thấy nơi đây là một sơn cốc xung quanh toàn một màu hoa đào.Giờ tuy không phải mùa xuân,nhưng hoa đào nơi đây nở rộ khác thường,không phải chỉ một vài cây nở hoa mà dường như toàn bộ đào trong sơn cốc đều nở hoa,giống như thêu hoa dệt gấm,đẹp vô cùng,quả nhiên là đào nguyên thế ngoại.
Thiên Thiên không kìm được ngẩn ra :
“Đào Hoa cốc a !Đẹp quá !”
“Đào Hoa cốc ?”
Thiên Thiên quay lại nhìn Phương Quân Di mỉm cười :
“Phải đó.Ngươi xem hoa đào ở đây nở nhiều như vậy,có khác gì Đảo Đào Hoa trong ‘Xạ Điêu Anh Hùng Truyện’ đâu ? Nhưng nơi này là sơn cốc cho nên ta gọi là Đào Hoa cốc thôi.”
Phương Quân Di mờ mịt khó hiểu.Đảo Đào Hoa là ở đâu? Xạ Điêu Anh Hùng Truyện là cái gì ? Bất quá hắn chưa kịp mở miệng hỏi thì Thiên Thiên đã ghé vai nâng hắn dậy.
Phương Quân Di hơi kinh ngạc,không nghĩ nàng lại tự nhiên như vậy tiếp xúc với hắn.Tình trạng vô cùng thân mật ( Tần Nhi : hứ,chẳng phải mấy lần trước ca đã ôm tỷ ấy còn gì,lại còn kiss nữa,giờ mới thế đã kêu thân mật,nói ai mà tin. Di ca : mấy lần trước ta chủ động,lần này nàng ấy chủ động,đương nhiên có khác.Tần Nhi : cũng đúng a *gật đầu lia lịa* )
“A…”
Thấy hắn nhăn nhó,Thiên Thiên giật mình vội đỡ hắn ngồi xuống
“Xin lỗi,đau lắm phải không.Ta chỉ định dìu ngươi qua bên kia.Bên đó có suối.”
Phương Quân Di nhìn sang,quả thật thấp thoáng phía xa có ánh nước hắt lên.Tuy vậy nhưng hắn cũng lực bất tòng tâm.Mỗi bước đi là lại