Phương Quân Di một thân hoàng bào,không để ý tới ánh mắt kinh hãi của đám cung nữ,thi triển khinh công về phía cung Trường Bình,theo sát phía sau là Dương Thiên Hạo,thần sắc vô cùng lo lắng,bàn tay âm thầm siết chặt.
Dạ Phong Hàn !
Lần này hắn lại định làm gì đây?
Trước cửa cung Trường Bình,cấm vệ quân vây kín vòng trong vòng ngoài,tựa hồ một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Phía trong chỉ nghe thanh âm đao kiếm va chạm leng keng.Giữa vòng vây của cấm vệ ,hắc y nam tử một tay ôm Phương Ngọc Cầm,một tay vũ lộng trường kiếm,giao đấu với một nam tử mặc giáp bạc sáng chói,chính là thống lĩnh cấm vệ quân- Triệu Chí Tuân.
Dạ Phong Hàn chỉ sử kiếm một tay,hành động lại không thuận tiện,nhưng bên kia,Triệu Chí Tuân lo lắng sẽ đả thương công chúa,cũng không dám dùng hết sức,bởi thế,hai người giao đấu cơ hồ bất phân thắng bại.
Âu Dương Ngọc mím môi nhìn cấm vệ quân vây chặt xung quanh,âm thầm tính toán.Chợt thấy bóng hoàng bào thoáng lên,nàng mừng thầm hướng Phương Quân Di la lên:
“Hoàng huynh !!!”
Phương Quân Di giật mình nhìn lại,chỉ thấy ngự muội kinh hoảng vô cùng, hoa dung thất sắc thì thập phần lo lắng.
Cầm Nhi hiện đang trong tay Dạ Phong Hàn,chỉ sơ xuất một chút,cũng sẽ nguy hại đến tính mạng nàng.
Âu Dương Ngọc được thế càng làm bộ,nước mắt lưng tròng nhìn hắn
“Hoàng huynh,muội sợ…”
Phương Quân Di trầm mặc một lát,cuối cùng quyết định buông tay.
“Triệu Chí Tuân,lui lại !”
Triệu Chí Tuân bất đắc dĩ thu kiếm,điểm chân,lui nhanh về phía sau,cặp mắt đen thẳm vẫn không rời Phương Ngọc Cầm và Dạ Phong Hàn,tựa hồ chỉ chờ thời cơ sẽ lập tức đoạt lại công chúa.
Âu Dương Ngọc cười thầm nhìn lại,chợt thấy Phương Quân Di lúc này âm lãnh dọa người,khiến nàng không nhịn được rùng mình.
Hắn sắc mặt hơi tái,ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Phong Hàn,tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống,sát khí tỏa ra lạnh lẽo.
Nàng mới chỉ thấy hắn uy nghiêm cao quý,mang phong thái của bậc đế vương,cũng chỉ thấy hắn ôn nhu dịu dàng,luôn nhẹ nhàng mỉm cười với Thiên Thiên,chưa từng nhìn thấy hắn như lúc này,lạnh lùng,đáng sợ…
Không khí xung quanh như đông đặc,trước cửa cung tuy rất nhiều người,nhưng thập phần tĩnh lặng,lạnh lẽo đến quỷ dị.
Phương Quân Di và Dạ Phong Hàn…
Rốt cuộc giữa hai bọn họ có thù hận gì sao ?
Âu Dương Ngọc cắn cắn cánh môi hoa đào,hảo lạnh a.Tình huống này,nàng thật không biết phải làm gì đây.Tựa hồ chỉ cần bất cứ ai ở đây cử động,cũng sẽ trở thành đối tượng bị hai người hắn lập tức giết chết.Lạnh…nàng thật sự cảm thấy sát khí dọa người a.
Chờ tới lúc Phương Quân Di mở miệng,nàng đã có cảm giác đi qua cả thế kỷ.
“Ngươi muốn gì?”
Hiển nhiên người hắn hỏi là Dạ Phong Hàn.Ánh mắt giết người kia nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Dạ Phong Hàn không rời.
“Đưa nàng đi.” Dạ Phong Hàn tích chữ như vàng chậm rãi mở miệng.
Phương Quân Di lạnh lùng phất tay.Một hàng cấm vệ quân trang bị cung tiễn ngắm thẳng về phía hai người.Đầu mũi tên nhọn sáng ngời giương lên,chỉ chờ hắn hạ tay ra lệnh,nàng và Dạ Phong Hàn hẳn sẽ không nghi ngờ gì,biến thành bia ngắm.
Âu Dương Ngọc trợn tròn mắt ngẩn người nhìn cung tiễn sáng loáng hướng về phía mình.
Không phải chứ??? Thiên a!!! Hắn muốn bắn sao???
Uy,không phải nàng là hoàng muội của hắn sao??? Sao hắn lại có thể nhắm bắn nàng được ???
Lão Thiên,nàng là nữ nhi a,nàng cũng không có ý định soái ngôi của hắn nha.Hắn tại sao muốn giết nàng ???
Ô ô,này…hẳn là có gì nhầm lẫn đây…
“Hoàng…huynh ???”
Phương Quân Di tựa hồ không nghe thấy thanh âm đáng thương của nàng,lạnh lùng nói
“Ngươi nghĩ có thể đi ?”
Dạ Phong Hàn không chút nao núng,chậm rãi rút ra một dải lụa trắng tinh xảo,hai đầu dải lụa còn có hai quả cầu nhỏ cũng màu trắng,tựa hồ làm từ bạch ngọc,gió thổi qua phát ra thanh âm ‘linh linh’.
Phương Quân Di nhìn dải lụa trắng,ánh mắt thoáng lên vẻ đau thương ảm đạm.
‘Thái Vân tơ’.Đó chính là vũ khí tùy thân của ‘nàng’,một bước không rời.
Vật đã đổi chủ,mà ‘nàng’ đã không còn trên thế gian này…
“Để công chúa và Thái Vân tơ lại,ta sẽ để ngươi đi.”
Dạ Phong Hàn lạnh lùng liếc mắt,bàn tay ôm Âu Dương Ngọc tựa hồ càng thêm siết chặt.
“Tại sao?”
Phương Quân Di siết chặt tay,lặp lại,giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
“Để công chúa và Thái Vân tơ lại,ta sẽ để ngươi đi.”
“Công chúa,ta phải đưa đi.Mà dải lụa này,cũng không thể để lại.”
Dạ Phong Hàn hơi ngừng lại,nhếch miệng lạnh lùng.
“Người đã không còn,vật đổi chủ là chuyện đương nhiên.”
Bàn tay Phương Quân Di khẽ run lên.Không sai.Đó là chuyện đương nhiên.Là do hắn khi đó không đủ năng lực bảo vệ nàng…là hắn tận mắt chứng kiến nam tử kia một kiếm đâm xuyên qua ngực nàng…
Đau lòng thì có thể làm gì?
Sự thật vẫn là sự thật…
Sự thật là nàng đã chết vì hắn…
Đã năm năm,hắn vốn nghĩ nỗi đau đó đã phai nhạt…
Hắn đã nghĩ quá khứ đã qua…
Nhưng nhìn thấy Thái Vân tơ,hận ý trong lòng hắn không ngừng dâng lên.
Âu Dương Ngọc thấy tình hình không ổn,vội đưa mắt nhìn Dạ Phong Hàn,đồng thời hướng Phương Quân Di la lớn.
“Hoàng huynh…”
Phương Quân Di nhìn lại,chỉ thấy ngự muội kinh hoảng nhìn mình.Hắn khẽ thở dài thu tay lại.
Người đã chết không thể sống lại.Không cần tiếp tục liên lụy tới người khác.Mối hận này,một lúc nào đó hắn sẽ đòi lại sau.Hơn nữa…nếu Cầm Nhi có mệnh hệ gì…Thiên Thiên hẳn sẽ rất đau lòng…
Nghĩ tới Thiên Thiên,ánh mắt hắn dần dần dịu lại,tay áo phất nhẹ.
“Tất cả lui