Edit: Simi
Trong phòng làm việc đóng chặt cửa vang lên một tiếng rầm, không biết là cái ghế bị đạp hay là cái bàn bị hất ngã, theo sau đó là một tràng mắng chửi tức tối, đám người vây bên ngoài nghe lén không hẹn cùng rùng mình, nhao nhao lùi lại.
Cửa phòng mở ra, một viên cảnh sát trẻ tuổi với dáng vẻ vừa bị giáo huấn xong, ủ rũ gọi: “Tiểu Quan, đội trưởng Quý gọi cậu vào kìa.
”
Cảnh sát bị điểm tên nhất thời sầu não, đồng nghiệp xung quanh nhìn cậu ta mới ánh mắt thương cảm.
Tiểu Quan hít sâu hai hơi, chuẩn bị tâm lý hết nửa ngày, vẻ mặt liền hùng hồn cứng rắn liều chết, tay vừa cầm nắm cửa thì đầu hành lang bên kia có người chạy nhanh tới, đè nén giọng phấn khích nói: “Chị dâu tới rồi!!!”
Mọi người ở đó đồng loạt biểu hiện như vừa gặp may thoát khỏi cảnh hiểm nguy.
Cô gái nhỏ cầm cà mên xuất hiện trong tầm mắt kích động của mọi người.
Tiểu Quan lập tức chạy tới nghênh đón, “Chị dâu, đội trưởng Quý đang nổi giận ở trong phòng đó.
”
Thích Ánh buồn cười lắc đầu, nhìn một vòng: “Mấy cậu lại bị la à?”
Vẻ mặt của mọi người xung quanh y như cà tím.
Cô định an ủi hai câu thì cửa phòng sau lưng bung mở, Quý Nhượng nhíu mày đứng đó, sắc mặt lạnh băng muốn đông chết người đối diện, trong giọng nói đều mang theo sự tức giận như mưa rền gió dữ: “Quan Thanh đâu! Cút vào đây cho ông!”
Quan Thanh vô thức cứng người, tư thế đứng nghiêm, nhưng nhìn mặt cậu ta thì có vẻ sắp khóc tới nơi rồi.
Thích Ánh buồn cười, đi tới bên cạnh cả nhóm.
Lúc này Quý Nhượng mới nhìn thấy cô.
Trước mặt đám cấp dưới, anh thay đổi sắc mặt.
“Sao em lại đến đây?”
Nụ cười trên môi anh y như gió xuân, dịu dàng đến mức muốn hóa thành nước, mà ai có thể ngờ là cái dáng vẻ này mới vừa rồi thôi còn đang gian ác định ăn thịt người ta chứ.
Thích Ánh quơ quơ cà mên trong tay: “Tới đưa cơm cho anh, chiều nay em được nghỉ nên nấu nhiều món ngon lắm.
” Cô kéo tay anh, nhẹ nhàng làm nũng: “Em vẫn chưa ăn nữa, đói bụng lắm rồi.
”
Quý Nhượng lập tức quên mất mấy thằng nhóc chọc giận anh nãy giờ.
Tiếp nhận cà mên, anh nắm tay cô vào phòng làm việc.
Đi được mấy bước, anh quay đầu lại, mặt không đổi sắc nhìn đám cấp dưới đang run rẩy: “Vác vật nặng chạy mười vòng sân, chưa chạy xong thì không được phép ăn cơm, quan sát lẫn nhau, ai dám bao che thì phạt gấp đôi.
”
Xử phạt về thể xác thế này thì tính là gì! So với việc bị đội trưởng Quý giáo huấn thẳng mặt thì xử phạt thể xác là phúc lợi lớn đó!
Cả đám không nói hai lời, xoay người co giò chạy xuống sân vận động.
Chị dâu lại cứu cả bọn một mạng rồi!
Ô ô ô, đúng là thiên thần mà!
Cả bọn thở hồng hộc chạy xong mười vòng sân, nằm lung tung trên sân vận động, Quan Thanh nhìn đám mây chiều đã nhuộm màu đỏ tía, hỏi cộng sự bên cạnh: “Cậu nói thử xem, có phải đội trưởng Quý đã dành hết dịu dàng và kiên nhẫn của đời mình cho mỗi chị dâu không?”
Cộng sự: “…Chắc là vậy.
”
Ôi, làm cấp dưới của ma vương đúng là đáng sợ mà.
Mà ở đầu bên kia, đại ma vương đang nắm tay cô gái nhỏ rửa tay cho cô.
Hai đôi bàn tay cùng chụm lại dưới vòi nước, chà xát xà bông, xong xuôi anh lại bọc bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay của mình, xoa xoa cho sạch sẽ, ngay cả kẽ tay cũng không bỏ qua.
Thích Ánh có cảm giác như thể mình là bạn học nhỏ không biết cả cách rửa tay sao cho đúng, vậy mà Quý Nhượng còn thuyết phục rất chính đáng: “Hai người cùng rửa, tiết kiệm nước.
”
Thích Ánh nhớ tới lần trước đi tắm, anh cũng nói y như vậy, kết quả anh lại…
Hư hỏng vô cùng!
Cô hừ hừ, dường như Quý Nhượng cũng đoán được cô đang nghĩ gì, cười xấu xa: “Ngốc, em