Edit: Simi
Lúc Quý Tiểu Thất bốn tuổi, mẹ sinh cho cậu bé một em gái.
Lần mang thai này của Thích Ánh không nhẹ nhàng như hồi mang thai Quý Tiểu Thất mà nôn nghén rất nghiêm trọng, cơ thể cũng sưng phù nặng nề.
Quý Nhượng lo lắng ngày đêm, đợi đến khi Thích Ánh gần ngày sinh dự tính, ngay cả Du Trình và Ngô Anh Hoa cũng chạy tới.
Ngày Thích Ánh trở dạ, cả nhà túc trực bên ngoài phòng sinh, Du Trạc vừa đón Quý Tiểu Thất tan học nhà trẻ cũng chạy vội tới bệnh viện, Quý Tiểu Thất ôm balo nhỏ của mình căng thẳng ngồi trên ghế.
Cũng may quá trình sinh nở diễn ra vô cùng thuận lợi, nghe y tá ra ngoài thông báo là con gái, cả Du Trình và Ngô Anh Hoa đều kích động với Quý Nhượng: “Trai gái đầy đủ! Vậy là hai đứa viên mãn rồi!”
Mọi người đều vào phòng thăm Thích Ánh, để cậu nhỏ Du Trạc ở ngoài trông Quý Tiểu Thất.
Có mấy đồng nghiệp của Thích Ánh cũng tới thăm, nhìn thấy Quý Tiểu Thất thì không nhịn được trêu chọc cậu bé, ngồi xổm xuống trước mặt nói: “Quý Tiểu Thất, mẹ con sinh em bé rồi, sau này ba mẹ sẽ không còn yêu con nữa đâu.”
Du Trạc ngồi bên cạnh lướt điện thoại nhíu mày, đang định mắng cô ta thì Quý Tiểu Thất bận rộn chơi rubik nãy giờ ngẩng đầu hỏi bằng giọng non nớt: “Dì này, dì có em trai hay em gái gì không ạ?”
Đồng nghiệp bị cậu bé hỏi ngược lại, thoáng sững người, vô thức trả lời: “Có một em trai.”
Quý Tiểu Thất chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm hiện ra ý cười ngây thơ: “Vậy thì dì đáng thương quá, ba mẹ dì cũng không còn yêu dì nữa.
Với lại, dì ơi, sau này dì đừng sinh em trai hay em gái cho con dì nha, không thì con của dì cũng đáng thương y như dì vậy á.”
Đồng nghiệp: “…”
Đang nói chuyện thì phòng sinh mở ra, Thích Ánh nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài, Quý Nhượng đứng bên cạnh nắm tay cô, chuyển qua phòng bệnh thường.
Quý Tiểu Thất ôm balo hốt hoảng bò xuống ghế, âm thanh trong trẻo như đứa trẻ con đang bú sữa gọi “Mẹ”, bịch bịch đuổi theo.
Cậu bé vẫn chưa cao bằng giường bệnh, vì vậy Quý Nhượng bế cậu lên, cúi người để cậu hôn lên mặt Thích Ánh một cái.
Quý Tiểu Thất hỏi: “Mẹ ơi, em gái đâu ạ?”
Thích Ánh vẫn đang mệt, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho em, tí nữa là con được gặp em rồi.”
Quý Tiểu Thất đăm chiêu gật đầu, quay sang chỉ cô đồng nghiệp mới trêu chọc mình lúc nãy đang đứng ngoài hành lang, nghiêm túc cáo trạng: “Mẹ ơi, cái dì kia xấu xa lắm! Dì ấy có âm mưu khiến mẹ con tụi mình xích mích đó, nói là mẹ sinh em gái rồi, mẹ sẽ không yêu con nữa!”
Đồng nghiệp: “…Ha ha, gì chứ, thằng bé này, sao con lại nói lung tung vậy… Ha ha.”
Cô đồng nghiệp kia lộ vẻ lúng túng.
Quý Tiểu Thất hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý vì đã đánh thắng kẻ xấu xa.
Nhũ danh của con gái là Quý Tiểu Ánh, là một đứa trẻ thích khóc.
Cô bé đặc biệt dính Thích Ánh, phần lớn thời gian đều phải nằm trong lòng cô mới có thể yên tĩnh nhu thuận.
Có những lúc Quý Nhượng không nỡ để bảo bối mệt nên bế con gái chăm sóc thay cô, Quý Tiểu Ánh liền gân cổ lên khóc, nằm trong lòng anh mà đạp tới đạp lui, rõ ràng là một đứa nhỏ bé xíu mà lại biết quay sang chỗ Thích Ánh giơ hai tay ra muốn được cô bế.
Đột nhiên Quý Nhượng lại cảm thấy Quý Tiểu Thất đáng yêu hơn nhiều.
Quý Tiểu Ánh không thích người khác ôm, chỉ chịu Thích Ánh chăm sóc mình nên khó tránh khỏi có lúc cô sẽ mệt mỏi.
Quý Tiểu Thất thấy mẹ kiệt sức đến mức mặt mày hóp lại, cậu bé nghĩ nếu cứ như vậy hoài thì không được, quyết tâm dạy dỗ lại em gái của mình.
Thế là buổi chiều hôm đó, thừa lúc Quý Tiểu Ánh vừa ăn xong đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ, Quý Tiểu Thất cởi giày, bò lên giường bằng cả hai tay hai chân rồi ngồi xuống trước mặt em gái, chọt chọt hai má của cô bé.
Quý Tiểu Ánh bị chọt tỉnh dậy.
Trong tích tắc, cô bé sắp khóc đến nơi.
Quý Tiểu Thất vừa dựng thẳng một ngón tay lên miệng mình vừa dựng một ngón lên miệng em gái, nghiêm giọng ra hiệu: “Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt!”
Quý Tiểu Ánh thích khóc chớp chớp mắt, thật sự không khóc nữa.
Đôi mắt to tròn long lanh nước cực kì giống mẹ, cô bé không chớp mắt nhìn cái người kì quái bên cạnh.
Quý Tiểu Thất thấy cô bé không khóc nữa thì hài lòng gật đầu, thu ngón tay lại, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé trong lòng bàn tay: “Anh là Quý Tiểu Thất, là anh hai của em, bây giờ tụi mình chính thức làm quen nha.”
Quý Tiểu Ánh: “Y ô ê a…”
Quý Tiểu Thất: “Anh tới đây tìm em là để đàm phán một chuyện! Em gái à, mẹ chăm sóc chúng ta rất mệt, nếu em còn không hiểu chuyện, cứ đòi mẹ ôm hoài như vậy thì mẹ sẽ bị bệnh mất.
Em có biết bị bệnh đáng sợ thế nào không? Mỗi khi anh bị bệnh, bác sĩ đều sẽ cầm kim tiêm lớn, lớn thế này để chích anh nè!”
Cậu bé duỗi đôi tay ngắn ngủn lên không trung, chỉ cần nhớ tới thôi là đã không kiềm được rụt cổ lại rùng mình rồi.
Quý Tiểu Ánh: “A y ô a…”
Quý Tiểu Thất: “Vì vậy để suy tính dài lâu, em phải để mẹ nghỉ ngơi thật nhiều, trở thành một bảo bối ngoan ngoãn, như vậy ngày nào mẹ cũng sẽ ôm em! Thật ra chúng ta có thể so sánh với đạo lý mổ gà lấy trứng, tuy giết con gà kia có thể được ăn rất nhiều thịt, nhưng đó chỉ là thỏa mãn trong phút chốc thôi, nếu không có gà, chúng ta sẽ không được ăn trứng.
Em nói xem anh hai nói đúng không?”
Quý Tiểu Thất nói xong, liếm liếm khóe miệng, cậu bé hơi thèm đùi gà rồi.
Quý Tiểu Ánh quơ tay lung tung, miệng cứ y y a a không dứt.
Quý Tiểu Thất cúi đầu, vui vẻ hôn lên mặt cô bé: “Em gái à, anh biết em nghe hiểu mà.
Chỉ cần sau này em nghe lời anh hai thì chờ em lớn rồi, anh sẽ dẫn em đi chơi diều, dạy em chơi rubik, mua mứt quả cho em ăn! Được không?”
Quý Tiểu Ánh bật cười khanh khách, cánh tay bé nhỏ vung loạn xạ, vô tình bắt được ngón tay của cậu.
Quý Tiểu Thất nhìn hai lần, bừng tỉnh đại ngộ: “A~! Em đang ngoéo tay với anh đó hả! Được đó! Tụi mình ngoéo tay nha, nam tử hán nói là phải giữ lời!” Cậu bé ngoắt ngón út của mình vào ngón út vẫn chưa thể duỗi thẳng của Quý Tiểu Ánh, khẽ lắc lắc: “Ngoéo tay, dù có qua một trăm năm cũng không được phép thay đổi.”
Ánh trời chiều rọi qua lớp cửa sổ bằng thủy tinh, phủ lên hai bóng hình nho nhỏ.
Thích Ánh đi vào phòng, thấy con trai đang bò lên giường ngủ của con gái, cô sợ cậu bé đánh thức Quý Tiểu Ánh khiến cô bé khóc rống lên nên