Xuống núi thoải mái hơn leo núi rất nhiều.
Thềm đá thật dài một đường uyển chuyển đến bên dưới, hai người đi đi dừng dừng, lúc lên núi không để ý đến việc ngắm cảnh, bây giờ lại có thể ngắm thỏa thích.
Chỉ là Thích Ánh rõ ràng có chút ủ rũ, từ sau khi rời khỏi ngôi miếu kia, mi mắt vẫn luôn hơi nhíu lại.
Quý Nhượng kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lấy một hộp sữa chua đưa đến trêu cô cười: “Đồ ngốc, sao em lại mê tín như thế? Tiết chính trị rốt cuộc có nghiêm túc nghe giảng không đó?”
Cô cúi đầu ăn sữa chua, nghĩ đến lời vừa rồi của sư thầy áo xanh, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Tướng quân kiếp trước có công bảo vệ quốc gia, lại trở thành sát nghiệt trong kiếp này.
Anh bảo vệ giang sơn bá tánh, hi sinh cả mạng mình, cuối cùng vẫn muốn anh gánh hậu quả này.
Cô gái nhỏ bỗng nhào vào lòng anh.
Quý Nhượng không chuẩn bị, theo bản năng ôm cô, suýt nữa bị cô đẩy ngã.
Anh cảm nhận được nỗi buồn của thiếu nữ, thu lại dáng vẻ không đứng đắn ngày thường, thấp giọng hỏi cô: “Ánh Ánh, em sao thế?”
Cô ôm lấy cổ anh, chiếc đầu nhỏ vùi vào trong ngực anh, khóc thút thít, khóc nửa ngày mới nức nở nói: “Sau này anh...không được đánh nhau, không được làm chuyện nguy hiểm, phải sống thật lâu, bình bình an an, được không?”
Cô là vì anh mà khổ sở.
Trong lòng Quý Nhượng vừa đau vừa giận.
Hòa thượng thối, nói gì mà ‘chết trẻ’ dọa bảo bối của anh!
Anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ cô, giọng mềm mại đến nhỏ ra nước: “Được, anh đồng ý với em, em nói gì anh đều đồng ý cả.”
Cô ngẩng đầu, vành mắt đo đỏ, cô đưa ngón út lên nói: “Ngoắc ngoéo.”
Ngón tay đốt xương rõ ràng của anh ngoắc lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: “Ừ, anh đồng ý.”
Cô cuối cùng cũng cười lên.
Lúc xuống núi, học sinh nấu cơm dã ngoại cũng đã bắt đầu dọn rác rời đi, Thích Ánh gặp Nhạc Lê, bọn họ đang ăn mì gói, vui vẻ chào cô: “Ánh Ánh, hai người đi đâu thế?”
Thích Ánh nói: “Bọn tớ lên đỉnh núi, đi miếu Hạc Khê cầu nguyện.”
Nhạc Lê cảm thán: “Wow, trên đó cao lắm đó, phải leo mấy tiếng lận, chắc chỉ có hai người leo lên đó chăng?”
Thích Ánh tự hào gật đầu, nghĩ ngợi nói: “Trong đó ước nguyện thật sự rất linh.”
Có cao tăng giữ miếu, nhất định rất linh.
Đôi mắt Nhạc Lê sáng lên: “Thế lần sau nghỉ hè tớ cũng leo! Tớ muốn cầu nguyện thi đậu đại học!”
Giáo viên dẫn đoàn cách đó không xa gọi: “Các em mau dọn sạch rác, phải bảo vệ môi trường, không được vứt rác bừa bãi, chuẩn bị xuống núi tập trung rồi.”
Du xuân cũng trong âm thanh ồn ào mà kết thúc.
Xe khách đưa học sinh về trường, sau đó lại để cho các học sinh tự về nhà.
Ngày mai vẫn phải đi học, chủ nhiệm các lớp trên xe dặn dò: “Chơi cũng chơi xong rồi, ngày mai phải bắt đầu nghiêm túc, còn chưa đến ba tháng nữa là đến kì thi đại học, đừng cho rằng không liên quan đến các em, đến lúc đó vẫn phải làm đề thi đại học năm nay, để xem khoảng cách của mình còn cách bao xa!”
Leo núi cả một ngày, mọi người đều đã rất mệt, lười nhác ngồi trên ghế mặc kệ giáo viên dặn dò.
Chiếc xe rung rung lắc lắc, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa xe, chiếu đến khiến người ta buồn ngủ.
Quý Nhượng tuy thể lực tốt nhưng leo lên đỉnh núi vẫn là một chuyện rất tốn sức, anh dựa gối thiếp đi.
Anh bỗng mơ một giấc mơ.
Trong mơ ánh lửa đầy trời, anh hình như trở thành một tướng lĩnh, cưỡi ngựa đen, hạ lệnh cho binh lính mặc giáp đen phóng tên.
Trên đầu mũi tên đều có lửa, tựa như sao băng trên trời rơi xuống bắn về hướng phỉ trại đằng trước, xung quanh vang lên tiếng chém giết không ngừng, phó tướng ở bên cạnh anh báo cáo: “Tướng quân, cổng của phỉ trại đã bị phá!”
Anh nắm chặt dây cương, trong tay cầm trường thương bên người trầm giọng nói: “Giết.”
Tiếng vó ngựa vang vọng cả sơn cốc, anh một mình một ngựa xông lên đằng trước, lướt qua những nơi có máu tươi vẩy ra.
Sơn tặc dựa vào nơi hiểm yếu của thế núi để chống lại, nhưng không chống nổi sự tấn công của thiết kỵ triều đình, rất nhanh liền rút lui.
Không biết trời rơi tuyết từ lúc nào.
Trong nền tuyết trắng xóa, anh nhìn thấy một tiểu cô nương co rụt bên góc tường.
Áo quần nàng xộc xệch, gương mặt sợ hãi không nơi nương tựa, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh kia hệt như mắt của nai con khi bị vây bắt, vừa dịu dàng vừa tội nghiệp.
Bên cạnh có một sơn tặc nắm lấy mái tóc dài của nàng, phát rồ xách đao bổ đến, anh nắm chặt trường thương trong tay, lập tức ném về phía trước, sơn tặc bị trường thương xuyên qua tim, ghim lên tường.
Máu tươi phun đầy mặt nàng.
Màu đỏ của máu, màu trắng của da đập thẳng vào mắt anh.
Nàng bị dọa đến thất thần, nhưng không khóc, cũng không thét lên, chỉ ngây ngốc ngồi trên đất, ngón tay quấn lấy áo váy xộc xệch của mình, cô ôm ngực, hai vai như tuyết, mái tóc dài như thác, nhìn thẳng anh đang ngồi trên lưng ngựa.
Dáng vẻ thật ngoan.
Anh giục ngựa đến gần, nàng hơi ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh chớp chớp.
Anh quan sát cô một lúc, vốn muốn nói: Sơn tặc đã bị diệt trừ, đừng sợ, yên tâm xuống núi đi.
Nhưng không biết tại sao lời nói khi ra đến miệng lại trở thành: “Còn chỗ nào có thể đi không?”
Nàng lắc đầu, gương mặt nhỏ trắng bệch.
Anh khom người, chìa tay về hướng nàng.
Tiểu cô nương hơi chần chừ, dựa tường chậm rãi đứng lên, ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh khom người, cánh tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng lên xe.
Tiểu cô nương lúc này mới kinh hô một tiếng, nàng nhỏ giọng: “A...”
Anh suýt nữa phì cười, nhếch môi lại giục ngựa đi đến đến bức tường kia nhổ trường thương ra, chuyển hướng trở về.
Phó tướng từ xa chạy đến: “Quý tướng quân, tặc nhân đều đã đền tội! A...” Hắn nhìn tiểu cô nương trong lòng anh, “Vị này là...”
Anh nhàn nhạt quét mắt nhìn phó tướng một mắt, kéo áo choàng xuống, quấn cả người tiểu cô nương trog lòng mình, nhạt giọng nói: “Đốt trại, xuống núi.”
Tuyết càng rơi càng dày đặc, phủ cả đỉnh núi.
Anh ngửi thấy hương thanh ngọt trên người của tiểu cô nương trong lòng mình, tựa như bạch mai đầy núi sau lưng mình.
Anh thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”
“Thích Ánh.” Tiểu cô nương