Thích Ánh nghĩ đến những lời mà giáo viên lịch sử nói, tham gia nhiều hoạt động có thể gỡ lại điểm đã bị trừ.
Đêm hội 4/5 là hoạt động rất mang tính chính trị của trường, rất dễ được cộng điểm học phần.
Nếu tiết mục của lớp 11/9 đoạt giải, Lưu Nghiêu luôn bảo vệ Quý Nhượng nhất định sẽ nghĩ được cách lợi dụng cơ hội lần này giúp anh bỏ đi việc bị trừ điểm.
Thích Ánh chăm chú nhìn thiếu niên bên cạnh, phát động toàn bộ thế công dịu dàng của mình: “Nhưng em muốn xem.”
Quý Nhượng mặt không biểu cảm: “Miễn bàn.”
Cô gái nhỏ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh, gương mặt nghiêng lộ ra vẻ kiên định, liền biết chuyện này thật sự miễn bàn, cô uất ức cúi đầu, buồn buồn nói: “Thế thôi vậy.”
Nếu như cô có đôi tai dài hoặc chiếc đuôi, bây giờ chắc chắn đều sẽ ủ rũ cụp xuống.
Thật khiến người ta đau lòng.
Không được! Quý Nhượng âm thầm cắn răng, nghìn vạn lần không thể mềm lòng! Lỡ hôm nào đó cô lại hứng chí muốn xem biểu diễn thời trang bikini gì đó, thế anh phải làm sao đây???
May mà cô gái nhỏ chỉ thất vọng một lúc liền khôi phục lại, lúc đứng ở trạm chờ xe buýt, cô đưa điện thoại cho anh xem, mềm giọng hỏi: “Thứ bảy tuần này anh có thể cùng em tham gia hoạt động này không?”
Quý Nhượng quét mắt hai cái, trên màn hình di động là một bức ảnh viện dưỡng lão, tiêu đề là: Hoạt động công ích ‘Bước vào cõi lòng của người già neo đơn’.
Anh đâu phải là người có kiên nhẫn làm hoạt động công ích, lại còn là những người già suốt ngày lải nhãi, chậm rì rì khiến người ta bực chết kia.
Nhưng vừa rồi mới từ chối việc biểu diễn thời trang với cô gái nhỏ, bây giờ lại từ chối, anh sợ cô sẽ khóc mất.
Anh đành đồng ý: “Được.”
Thích Ánh vui vẻ cười, dặn dò anh: “Phải chuẩn bị sẵn một vài món quà nhỏ cho các cụ nha.”
Quý Nhượng cố kiên nhẫn: “Anh biết rồi.”
Đến trạm xe buýt, cô cười cực kì ngoan: “Em đi đây, ngày mai gặp.”
Nhìn thấy nụ cười cùng bóng lưng vui vẻ của cô, Quý Nhượng bỗng cảm thấy, nếu như anh làm những việc này có thể khiến cô thật sự vui vẻ, có lẽ nguyên tắc gì đó cũng không quan trọng như vậy.
Hôm sau đến trường, giờ tự học sáng, giáo viên lịch sử quả nhiên đã đem đàn cổ đến cho Thích Ánh.
Chỉ nhìn chất gỗ bóng loáng, điêu khắc trên thân đàn cùng với độ sáng của dây đàn, cô liền biết cây đàn này giá trị không nhỏ.
Phần lớn học sinh lớp 11/2 đều chưa từng thấy đàn cổ bao giờ, tất cả đều tò mò chạy đến vây quanh, muốn Thích Ánh biểu diễn một đoạn cho họ nghe.
Không chống đỡ nổi nhiều người năn nỉ như thế, Thích Ánh đỏ mặt đặt đàn lên bàn học của cô và Nhạc Lê, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, chơi một đoạn ngắn.
Âm thanh của đàn cổ và đàn tranh không giống nhau, đàn tranh trong trẻo, vui tươi hơi nhiều, cũng phù hợp tấu cùng nhạc trẻ, ví dụ như bài hát vô cùng nổi tiếng《Một tiếng cười của biển cả》.
Nhưng âm thanh của đàn cổ tương đối hùng hậu, phong cách cổ điển, càng thích hợp để tấu các cổ khúc cao nhã, ví dụ như mười khúc nổi tiếng lưu truyền đến ngày nay của Trung Quốc, như khúc《Cao sơn lưu thủy》, 《Dương xuân bạch tuyết》chẳng hạn, đa phần đều dùng đàn cổ để diễn tấu.
Người hiện đại đa phần đều nghe đàn tranh, ngón tay Thích Ánh đặt trên thất huyền, tiếng đàn ngân nga vang lên, cảm giác dày nặng xa xăm liền xuất hiện.
Bản nhạc Thích Ánh đàn là điệu nhỏ mà cầm sư năm đó tự sáng tác.
Cầm sư xa quê đến kinh thành, vốn muốn phát triển trong triều, nhưng sau khi vào cung mới phát hiện tình cảm trong cung bạc bẽo, ngươi lừa ta gạt, hoàn toàn khác xa với sự trong trẻo trong tiếng đàn của y.
Trong cơn nóng giận y từ quan, đầu tiên là đàn trong thanh lâu cho nữ tử phong trần một thời gian, sau đó y lại ở trong miếu, mỗi ngày lắng nghe phật âm, bầu bạn cùng thanh đăng.
Tướng quân đến miếu mời y vào phủ làm khách, sẵn tiện dạy Thích Ánh chơi đàn.
Vừa khéo lúc đó chàng bắt gặp cầm sư đang ngồi trước mặt tượng phật sáng tác ra một tiểu khúc siêu phàm thoát tục, lòng mang chúng sinh.
Cầm sư kính phục tướng quân nhân nghĩa, không từ chối yêu cầu cũng chàng cũng không cảm thấy xấu hổ khi dạy một người đến cả tiểu thiếp cũng chưa phải gãy đàn.
Sau khi dạy Thích Ánh cầm phổ, khúc đầu tiên y dạy cho cô chính là bài này.
Lúc Thích Ánh gãy đàn, lớp 11/2 yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, sợ sẽ phá vỡ khung cảnh xinh đẹp này.
Cho đến khi cô đàn xong, ngại ngùng nói: “Đã lâu không đàn, có hai âm đàn sai rồi.”
Nhạc Lê kích động đến dậm chân: “Không sao! Dù sao bọn tớ cũng không nghe ra!”
Học sinh lớp 11/2 đều hoàn hồn, không biết ai tỉnh tỉnh mê mê nói: “Nghe đoạn nhạc này, sao cảm giác như tớ lập địa thành phật rồi?”
Mọi người đều cười, chỉ có Triệu Đô Nam đứng ở chỗ mình, bàn tay trong tay áo cuộn chặt lại, ngón tay suýt nữa đâm nát lòng bàn tay.
Rõ ràng cô ta mới là nữ chính! Tại sao sức chú ý của mọi người lại tập trung lên kẻ làm nền chứ?!
Chuông vào học vang lên, mọi người tự về chỗ mình, Thích Ánh đặt đàn cổ vào trong hộp, cẩn thận đặt dựa tường.
Nhạc Lê kích động đến đỏ bừng cả mặt, ngồi viết viết vẽ vẽ trên vở, lúc ra chơi cô nàng mới sát lại gần Thích Ánh, cố đè thấp giọng hưng phấn nói: “Ánh Ánh! Tớ đã thiết kế cho cậu một màn ra mắt cực kì đặc biệt! Chúng ta xin dây treo*, sau đó để cậu từ trên không trung bay xuống thế nào? Đến lúc đó cậu mặc váy trắng bay trên không trung, chắc chắn sẽ thần tiên hơn cả Tiểu Long Nữ!”
(*Dây treo: nguyên văn 威亚, còn gọi là dây fu, là một thiết bị để bảo vệ các diễn viên, thường được buộc vào đai bảo vệ của diễn viên bằng một sợi dây chắc chắn.
Sợi dây được làm bằng dây thép rất mỏng để tránh lộ lỗ hổng.)
Thích Ánh cười lắc đầu: “Không cần đâu, dây treo không an toàn, trường chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hơn nữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mới là vai chính, chúng ta không thể cướp vai được.”
Nhạc Lê nghĩ ngợi cũng thấy đúng, đành bỏ dây treo, lại nói: “Gì mà vai chính hay không, cậu trên sân khấu, lời thoại của Chúc Anh Đài có nhiều hơn thì mọi người chắc chắn cũng sẽ nhìn cậu, họ lại không bị mù.”
Nhạc Lê dùng thân phận đạo diễn truyền đạt mệnh lệnh cho tổ hóa trang: Dây treo không được nhưng tuyệt đối phải có váy trắng! Theo tạo hình Tiểu Long Nữ của Lưu Diệc Phi!
Tổ trưởng tổ hóa trang cũng là fan của Thích Ánh, nghĩ đến lúc bầu chọn hoa khôi của trường cậu ta cũng thầm bỏ phiếu cho Thích Ánh, lập tức đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Thứ sáu, kịch bản của Nhạc Lê đã hoàn thành.
Cô in cho mỗi bạn đóng kịch một bộ, Triệu Đô Nam ban đầu còn bán tín bán nghi, cho đến khi nhìn thấy kịch bản mới xác định Nhạc Lê thật sự không có dùng việc công để trả thù riêng, phân kịch cùng lời thoại của Chúc Anh Đài là nhiều nhất.
Nhưng lời thoại này rốt cuộc bị sao thế?
“Lương huynh, tôi không thể bên cạnh anh, không liên quan đến giới tính hay gia thế, chỉ là vì anh không phải là thanh niên của Đảng Cộng Sản!”
Nhạc Lê lười nhác nhìn cô ta: “Đêm hội 4/5, đương nhiên phải theo chủ đề.
Cậu cho rằng thật sự để cậu đi diễn vở kịch tình yêu sao? Đương nhiên là phải phá vỡ truyền thống, tuyên truyền tư tưởng đặc sắc của xã hội chủ nghĩa, trở thành một con bướm có giấc mơ Trung Quốc!”
Trần Mộng Khiết đọc xong kịch bản, liên tục gật đầu: “Được lắm, được lắm, không uổng phí cậu đọc hơn trăm bộ tiểu thuyết.
Vở kịch cùng lời thoại tớ đều cho trọn điểm!”
Các bạn học khác cũng liên tục phụ họa: “Đúng đúng đúng, lời thoại thế này, tớ đã tính sẵn đến đêm hội hôm đó chúng ta sẽ là ‘vơ đét’ của chương trình!”
“Hơn nữa thật sự rất phù hợp với tính chính trị! Ha ha ha, nghe nói công chúa Bạch Tuyết của lớp 11/5 bị áp đảo rồi, chúng ta chắc chắn vượt qua họ!”
Triệu Đô Nam sắp tức chết rồi.
Diễn Chúc Anh Đài cái rắm! Đây rõ ràng là một vai hề! Còn không bằng bài đọc thơ ca diễn cảm của lớp 11/3! Khiến cho cô thật sự không muốn diễn nữa.
Trần Mộng Khiết nhìn ra sự bất mãn của cô nàng, khuyên cả một ngày trời.
Tốt xấu gì cũng là vai chính, tuy lời thoại có hơi buồn cười nhưng trang phục đẹp, vở kịch cũng rất hấp dẫn! Ngoài cậu ra còn có ai có thể diễn vai Chúc Anh Đài chứ!
Triệu Đô Nam lúc này mới không tình nguyện chấp nhận.
Thứ bảy bắt đầu đợt tập luyện buổi đầu tiên.
Thích Ánh xin đạo diễn: “Ngày mai tớ phải làm công ích trong viện dưỡng lão, không thể đến tham gia được.”
Nhạc Lê khoát tay: “Không sao, cậu không cần tham gia luyện tập cũng được, đến khi bọn tớ tập xong cậu đọc kịch bản phối nhạc là được.”
Thế là hôm sau Thích Ánh vui vẻ cùng Quý Nhượng đến viện dưỡng lão.
Trước