Mặt trời trong ngày đông lạnh xé rách lớp mây dày, bên trời xuất hiện một tia nắng mỏng manh.
Lúc trời tờ mờ sáng, di thể của ông nội Quý đã bị dời đi.
Sau đó là tang lễ, ông cụ sớm đã để lại di chúc, bên linh đường Quý gia cũng đã chuẩn bị trước đó.
Quý Nhượng một mình ngồi bên bồn hoa hai tiếng, cho đến khi Thích Ánh lần nữa tỉnh lại.
Anh nghe thấy tiếng sột soạt trở người, cô gái nhỏ có lẽ đang tìm di động, nửa ngày mới từ trong điện thoại truyền đến giọng mềm mại nho nhỏ của cô: “Em tỉnh rồi.”
Anh thấp giọng ừm một tiếng, vì cả người lạnh đến cứng đờ nên giọng cũng khàn khàn, anh chậm rãi nói: “Ánh Ánh, hôm nay không thể cùng em đi xem gấu trúc rồi, thêm vài ngày nữa được không?”
Cô ngáp một cái, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Cô rất ngoan, trước giờ không hỏi chuyện riêng của anh.
Quý Nhượng cũng không định nói cho cô biết, không muốn cô gái nhỏ vì anh mà buồn bã.
Gác máy xong, anh đứng dậy hoạt động cơ thể cứng đờ.
Quý Thiên nhắn cho anh quy trình tang lễ.
Quý Nhượng về nhà thay quần áo, sau đó đón xe đến linh đường.
Di thể của ông nội đã được giải quyết xong, đổi thành quân trang nghiêm chỉnh, liên tục có người đến viếng.
Quý Nhượng không chào hỏi với bất kì ai, khấu đầu đốt giấy, im lặng đứng một bên.
Tang lễ có quá nhiều chuyện phải xử lý, bận đi bận lại, đều không có thời gian để họ đau buồn.
Không lâu sau có người mặc vest đen cầm văn kiện đến tìm Quý Nhượng, đưa một phần di chúc cho anh: “Quý lão tiên sinh đã đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho cậu.”
Biểu cảm của thiếu niên trầm mặc, anh không nhận lấy phần giấy tờ đó, nhạt giọng nói: “Quyên hết đi.”
Luật sư ngây người: “Cái gì?”
Đôi mắt của thiếu niên nhìn về di ảnh: “Lấy tên của ông nội, quyên hết đi.”
Anh không muốn nói chuyện nữa, cúp mắt, dáng vẻ mọi người nên cách xa anh nghìn dặm vậy.
Ngoài cửa, Trần Phong Trí đến giúp Quý Thiên tiếp đãi khách khứa nhìn hai cái, thấp giọng nói: “Ông nội em có phải trọng nam khinh nữ không? Không để lại chút nào cho em.”
Quý Thiên im lặng nhìn anh một cái: “Không hiểu thì ngậm miệng lại.”
Trần Phong Trí nhún vai: “Anh hiểu, bù đắp đúng không, nhưng nhìn vẻ mặt của A Nhượng hình như là không chấp nhận.”
Hai người đang nói chuyện, Quý Vĩ Ngạn từ bên ngoài bước vào, ông vừa ở bên ngoài tiếp chiến hữu, cũng bận đến không thể phân thân: “Chú hai.”
Quý Vĩ Ngạn xoay người: “Sao thế?”
Quý Thiên nhíu mày: “Tô Dung không đến à?”
Quý Vĩ Ngạn dừng một chút, thấp giọng nói: “Không có, chú bảo cô ấy về rồi.”
Ánh mắt của Quý Thiên lộ ra một tia chán ghét nhưng trên mặt lại không lộ ra: “Vậy là tốt nhất, sức khỏe không tốt đến đây cũng chỉ thêm loạn.
Hai ngày này A Nhượng ở đây, chú đừng bảo bà ta đến.”
Quý Vĩ Ngạn im lặng đồng ý.
Đợi ông đi rồi, Trần Phong Trí mới mở miệng: “Em nói chuyện với chú hai của mình cũng không quá khách khí nhỉ.”
Quý Thiên không để ý: “Liên quan đến vấn đề này, em đã rất khách khí rồi.” Cô nhìn Quý Nhượng đang đứng trước linh đường, “Năm đó nếu không phải em du học ở nước ngoài, em thật sự...”
Rốt cuộc vẫn là cách một tầng quan hệ, cô chỉ là đứng trong lập trường của cháu gái, có vài lời cũng không nói được.
Vừa khéo bố cô ở bên ngoài gọi: “Thiên Thiên, đến tiếp chú Trần của con.”
Quý Thiên lập tức ngừng chủ đề này, vẫy tay với Trần Phong Trí vội đi ra ngoài, đi được hai bước cô lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nói với Trần Phong Trí: “A Nhượng hẳn chưa ăn gì, anh dẫn nó đi ăn chút gì đi.”
Trần Phong Trí gật đầu, rất có cảm giác con rể nhà họ Quý.
Anh đi đến bên cạnh Quý Nhượng, còn gật đầu bày tỏ với họ hàng bạn bè đến viếng.
Quý Nhượng quay đầu nhìn anh một cái: “Sao anh lại quay về rồi?”
Trần Phong Trí: “Tổ quốc là nhà anh, anh đương nhiên phải thường xuyên về nhà rồi.
Đói bụng không? Đi, đi ăn chút gì đi.”
Quý Nhượng không muốn để ý anh: “Không đói, không ăn.”
Trần Phong Trí thở dài: “Phải gác đến ngày mai đấy, đi ăn chút gì đi.”
Quý Nhượng không thèm để ý đến anh, nhìn mặt đất, đến cả ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Trần Phong Trí đợi nửa ngày, bất đắc dĩ nhắn tin cho Quý Thiên: “Không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin chủ thượng giáng tội.”
Quý Thiên gửi cho anh một chuỗi chấm lửng.
Tin qua đời được báo từ sáng sớm, gần đến chạng vạng người đến viếng từ những vùng khác nhau trong nước cũng nhiều hơn.
Quý Nhượng đứng đó cả một ngày.
Thỉnh thoảng anh thất thần, sẽ nghĩ đến lúc nhỏ phạm lỗi, bị ông nội phạt đứng theo kiểu quân đội trong đại viện bộ đội suốt mấy tiếng đồng hồ dưới nắng.
Có vài lần anh bị say nắng, lúc ấy bà nội vẫn còn, bà giậm chân mắng ông nội là lão ngoan cố, sau đó nấu chè đậu xanh cho anh uống giải choáng.
Tiếng khóc đau khổ trước linh đường kéo suy nghĩ của Quý Nhượng về với thực tại, bây giờ anh cũng không biết đó là tiếng khóc của vị họ hàng nào, anh đưa mắt rời đi, lúc lướt nhìn ra cửa, anh bỗng nhìn thấy cô gái nhỏ mặc áo đen, trong tay cầm một đóa hoa cúc trắng, đứng ở cuối hàng người đến viếng.
Thiếu niên đứng như tượng đá cả ngày cuối cùng cũng rời bước, bước bước lớn đến đó.
Thích Ánh cũng nhìn thấy anh, cô mỉm cười nhìn anh.
Quý Nhượng đi đến bên cô, thấp giọng hỏi: “Em...” Cổ họng anh khàn đến phát đau, anh ho khan hai tiếng, lần nữa khôi phục giọng nói: “Sao em đến đây rồi?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Chị Quý Thiên nói anh cả ngày không ăn rồi.” Gương mặt nhỏ của cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mặt dịu dàng: “Đợi em viếng xong, chúng ta đi ăn được không?”
Quý Nhượng xoa đầu cô, gương mặt xem như có chút ý cười: “Ừ.”
Đến khi cô gái nhỏ cúi đầu dâng hoa xong, Quý Nhượng xem như không nhìn thấy ánh mắt tò mò xung quanh, kéo Thích Ánh rời đi.
Đi ra linh đường, cô kéo anh đến sảnh nghỉ ngơi, như làm ảo thuật từ trong tủ đựng đồ lấy ra một hộp cơm: “Là cháo gà mợ em nấu đấy, còn có bánh cà tím nướng.”
Cô lo lắng anh cả ngày không ăn, dạ dày không thoải mái nên đặc biệt mang cơm đến.
Quý Nhượng ngồi trên sô pha, mở từng hộp cơm ra xong liền vùi đầu ăn.
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, chờ anh ăn xong liền bỏ hộp vào trong túi, hỏi anh: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo tiêu thực một chút không?”
Quý Nhượng gật đầu.
Sắc trời đã tối, nhưng đèn trong vườn hoa rất sáng, trong ánh đèn nhìn thấy bụi bay.
Quý Nhượng hỏi cô: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu: “Không lạnh, em mặc rất dày.”
Anh nghĩ ngợi, nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay.
Xung quanh rất yên tĩnh, anh không muốn im lặng, không nhịn được lại hỏi cô: “Hôm nay em có ra ngoài chơi không?”
Giọng cô mềm mềm: “Không có, em ở nhà làm bài tập.” Nghĩ đến gì đó, cô tiếp: “Anh có thời gian làm bài tập không? Còn mấy ngày nữa là vào học rồi, hay em cho anh chép bài nhé.”
Quý Nhượng phì cười: “Hay là em làm giúp anh luôn đi.”
Cô nghiêng