Sau khi Thích Ánh tỉnh lại, lại phải làm một kiểm tra toàn diện, căn bản đã không còn vấn đề gì nhưng vẫn cần ở lại trong viện quan sát một thời gian.
Trong khoảng thời gian này bạn học lớp 12/2 liên tục đến thăm, mỗi ngày trong phòng bệnh đều rất náo nhiệt.
Không được bao lâu, đại cao đầu gấu lạnh mặt đuổi người.
Tuy đã tốt nghiệp nhưng uy nghi của đại ca vẫn còn, mọi người đều sợ anh, vừa thấy anh đổi sắc mặt lập tức không dám ở lại, liên tục chạy đi.
Thích Ánh buồn cười trách anh: “Anh cố ý dọa họ làm gì?”
Anh hạ giường bệnh xuống, để cô nằm ngay ngắn lại kéo chăn lên: “Em vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, họ sẽ làm phiền em.” Anh xoa đầu cô vô còn quấn băng gạc, “Nhắm nắt, ngủ nào.”
Cô nghe lời nhắm mắt, mềm giọng hỏi anh: “Trước khi sinh nhật, em có thể xuất viện không? Em không muốn ở trong bệnh viện qua sinh nhật lần thứ 18.”
“Nghe lời bác sĩ, bác sĩ nói được thì được.”
Đợi lúc bác sĩ đến tuần phòng, Thích Ánh quả nhiên cả mặt mong đợi hỏi thời gian xuất viện của mình, nào ngờ bác sĩ nói thời gian cô xuất viện lại đúng hôm sinh nhật cô.
Thế nhưng vì não bộ tổn thương cần phải đề phòng hậu di chứng, bác sĩ đặc biệt dặn dò: “Trong nửa năm nay không thể chơi các trò độ cao ở công viên giải trí, âm thanh trong rạp phim rất lớn, tạm thời không thể đi.
Gần đây bên ngoài nhiệt độ quá cao, tốt nhất là không nên ra ngoài, duy trì ổn định và yên tĩnh.”
Đôi mắt của cô gái nhỏ ảm đạm, uất ức ‘vâng’ một tiếng.
Lúc chạng vạng, Hàn Dương cầm hộp kẹo sữa đến.
Ông nghe Quý Nhượng nói Thích Ánh thích ăn kẹo, sau khi tan ca còn đặc biệt đến siêu thị một chuyến.
Công việc quá bận, đây là lần đầu tiên ông đến thăm sau khi Thích Ánh tỉnh dậy, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, ông cảm thấy sự mệt mỏi của công việc đã vơi đi rất nhiều.
Bọn họ liều mạng bảo vệ không phải là nụ cười thế này sao.
Thích Ánh nhìn thấy ông, vành mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn gọi ‘chú Hàn’.
Hàn Dương vô cùng cảm khái.
Quý Nhượng rót cho ông một ly nước nóng.
Hàn Dương cùng Thích Ánh trò truyện, nghĩ đến gì đó, ông quay đầu hỏi anh: “Nghe nói cháu thi vào học viện cảnh sát?”
Quý Nhượng gật đầu.
Hàn Dương cả mặt khen ngợi cùng cảm động: “Cậu bé ngoan, chú tin cháu nhất định sẽ trở thành một vị cảnh sát xuất sắc nhất.”
Ba người đang nói chuyện, Du Trình mang cơm tối đến.
Ngô Anh Hoa gần đây ngày ngày đều nghiên cứu thực đơn thập toàn đại bổ, mỗi ngày đổi món làm cho Thích Ánh, Quý Nhượng ăn cùng nên cũng béo lên đôi chút.
Du Trình nhìn thấy Hàn Dương cũng ở đây vừa kích động vừa vui mừng, liên tục hỏi ông ăn cơm chưa, lại gọi điện cho Ngô Anh Hoa bảo bà lại đem chút thức ăn đến, bảo ân nhân vẫn ở đây còn chưa ăn cơm!
Hàn Dương hiểu tâm trạng của các gia đình, tâm ý cảm kích của họ vừa thuần túy vừa chân thành, dù chỉ là ăn một miếng cơm, hoa quả mà họ tặng đều có thể khiến bọn ông cảm thấy vô cùng an ủi.
Ông không từ chối, gật đầu cười.
Du Trình quả nhiên rất vui, lấy cơm hộp đưa cho Thích Ánh và Quý Nhượng ăn, sau đó lại thần bí kéo Hàn Dương ra ngoài hành lang.
Vẻ mặt đó, Hàn Dương còn cho rằng ông muốn nhét phong bì cho mình.
Kết quả Du Trình nói: “Đội trưởng Hàn, anh có con cái chưa?”
Hàn Dương năm nay bốn mươi hai tuổi, một lòng tập trung công việc, vẫn chưa kết hôn.
Ông lắc đầu, Du Trình lại bắt tay ông: “Thế Ánh Ánh nhà chúng tôi có thể nhận anh là bố nuôi không?!”
Hàn Dương: “...”
Hướng đi này thật sự quá khiến người ta trở tay không kịp rồi.
Du Trình sợ ông từ chối, vừa thở dài vừa lau nước mắt: “Ánh Ánh nhà chúng tôi không tốt số.
Hẳn anh cũng biết rồi, bố con bé cũng là cảnh sát phòng chống ma túy giống anh vậy, hi sinh rồi, mẹ nó cũng bị liên lụy.
Tôi chỉ hi vọng đứa nhỏ này sau này có thể yên ổn, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.
Là đội trưởng Hàn cứu con bé về! Anh là ân nhân của nó! Hai người trước, tôi đến Văn Hoa Tự xem giúp con bé một quẻ, cao tăng nói trong mạng của con bé thiếu quý nhân, tôi đoán, anh chẳng phải là quý nhân của con bé hay sao?!”
Hàn Dương thật sự dở khóc dở cười.
Du Trình nói đến vành mắt lại đỏ: “Ánh Ánh nhà chúng tôi rất ngoan, đặc biệt nghe lời.
Anh nhận con bé làm con nuôi, con bé sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.
Anh thấy thế nào?”
Hàn Dương trong mắt đầy cảm khái, một lúc sau ông gật