Trường cảnh sát lớn hơn Bắc Đại, cũng nghiêm nghị và trang kính hơn.
Nếu như trong tuần, Quý Nhượng sẽ không cách nào rảnh rỗi dẫn bạn gái đi dạo khuôn viên trường như thế này.
Trường học rất nhiều quy định, không chú ý sẽ bị ghi tên phạm lỗi.
May mà hôm nay là thứ sáu, giờ là thời gian nghỉ cuối tuần, sinh viên kết thúc một tuần học xem như có thể thả lỏng thể xác lẫn tinh thần.
Thế nhưng Quý Nhượng cũng không dám lỗ mãng như lần ở Bắc Đại được, hôn cô gái nhỏ trước mặt mọi người.
Anh bị phạt cũng không sao nhưng nếu Thích Ánh bị cấm vào, người chịu thiệt không phải là mình sao.
Mây vàng chạng vạng phủ đầy trời, anh thành thực nắm tay cô, chia sẻ cuộc sống đại học của mình cho cô xem.
Không hề để ý đến ánh mắt đánh giá của người qua kẻ lại.
Thích Ánh vẫn chưa ăn cơm, Quý Nhượng dẫn cô mua trà sữa làm ấm người.
Tuy thời tiết hiện giờ vẫn chưa lạnh, nhưng cô mặc váy ngắn, phần lớn đôi chân đều lộ ra.
Trong lúc đợi trà sữa Quý Nhượng từ chỗ ông chủ xin khăn giấy ướt, khom người lau mặt cho cô.
Cô vừa rồi đã tự mình lau qua nhưng vẫn chưa sạch, có chút giống mèo hoa nhỏ.
Bây giờ cô ngoan ngoãn ngẩng mặt để anh lau, đôi mắt to chớp chớp, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.
Anh không dám mạnh tay, da cô non mềm chỉ cần hơn dùng sức liền xuất hiện vết đỏ.
Xung quanh mọi người vừa nhìn thấy cảnh này, tròng mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Tính tình Quý Nhượng rất xấu, được cả khối công nhận là đại ma vương bạo lực, đối với ai cũng không kiên nhẫn, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không chủ động xuất hiện trước mặt anh là tốt nhất, anh ít ra xem như không nhìn thấy.
Nếu chủ động kiếm chuyện với anh trước, người đó tuyệt đối không có kết cục tốt.
Ví dụ như La Minh bạn cùng phòng trước đây của anh, trong phòng ngủ của nam sinh thật ra rất ít xảy ra chuyện mâu thuẫn, dù sao đi nữa đa số nam sinh đều không ghi thù, có gì nói ra liền bỏ qua.
Nhưng La Minh không biết đã xảy ra mâu thuẫn gì với Quý Nhượng, sau khi huấn luyện kết thúc, mặt mang vết thương đổi sang phòng khác.
Chuyện liên quan đến bạn gái Quý Nhượng cũng là La Minh truyền ra, mọi người ban đầu còn xem như nghe tin hóng hớt, dù sao đi nữa Quý Nhượng trông không giống người có bạn gái.
Làm gì có nữ sinh nào ngu muội yêu đương với kẻ cuồng bạo lực? Ngày ngày không bị tức chết mới lạ!
Cho đến sau khi hoa khôi của khối Trịnh Linh nói đến rạp phim nhìn thấy Quý Nhượng và bạn gái của anh, mọi người mới tin!
Thầm nói, loại người không theo lẽ thường như Quý Nhượng, tìm bạn gái cũng sẽ không theo lẽ thường.
Tuy tính tình anh xấu, nhưng gương mặt và dáng người đều khỏi chê, đưa vào giới giải trí cũng sẽ có sự tồn tại nổi bật, nhưng tìm một người bạn gái vừa quê mùa vừa xấu xí, thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Bây giờ mới biết lời đồn thật sự không đáng tin!
Quê mùa em gái cậu! Xấu xí em gái cậu! Đây mà là vừa quê mùa vừa xấu xí ư, còn để cho người phàm chúng tôi sống không???
Có vài nữ sinh trong tiệm trà sữa nhắn tin cho Trịnh Linh, không nói gì cả bảo cô mau đến đây.
Trịnh Linh vừa tan học, cũng chưa đọc tin tức, thấy tin nhắn liền chạy đến.
Quý Nhượng đã dẫn Thích Ánh ngồi trên quầy bar, hình như là đang đợi người.
Cô gái nhắn tin cho Trịnh Linh kéo cô sang, chỉ cô nhìn về hướng Thích Ánh: “Cô gái cậu gặp ở rạp phim có phải là người đó không?”
Bọn họ còn đang nghĩ có phải Quý Nhượng thay bạn gái rồi không.
Trịnh Linh vừa nhìn thấy hai người, trên mặt lập tức thoắt đỏ thoắt trắng, đang ậm ừ không biết phải mở lời thế nào.
Thích Ánh lay lay chân uống trà sữa nhìn đông nhìn tây, bỗng nhìn thấy Trịnh Linh đứng đó không xa.
Nghiễm nhiên nhìn ra người quen, cô còn có chút bất ngờ, lịch sự vẫy tay chào Trịnh Linh, ngoan ngoãn cười một cái.
Cô gái bên cạnh kinh ngạc nói: “Cô ấy đang chào cậu sao?! Cô ấy quen cậu à?”
Trịnh Linh: “...” Không thể giấu được nữa, chỉ đành gắng gượng nói: “Đúng vậy, lần trước từng gặp ở rạp phim.”
Xung quanh mọi người cạn lời: “Thế cậu còn nói người ta xấu...”
Trịnh Linh vội nói: “Tớ không nói vậy, tớ nói cũng được, là các cậu không tin thôi.”
Mọi người: “...”
Quý Nhượng và Thích Ánh bên quầy ba cũng không biết đang làm gì.
Bạn cùng phòng của Quý Nhượng gọi điện cho anh, trong đầu dây ồn đến chướng khí mù mịt, ầm ĩ nói muốn gặp chị dâu.
Mọi người đều muốn xem chị dâu trông thế nào, bạn cùng phòng của anh vì về muộn hơn mấy phút mà bỏ lỡ cơ hội, thật sự là quá đau buồn!
Quý Nhượng cười mắng hai câu, nói vị trí quầy bar, bảo họ đến mau.
Không lâu sau, ba nam sinh mừng rõ chạy đến.
Đều là loại vừa cao vừa rắn chắn, giống như dạng không bao giờ dùng hết tinh lực vậy.
Ba người giành nhau ngồi đối diện, cười đến đôi mắt phát sáng, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô gái nhỏ, đồng thanh gọi: “Chào chị dâu.”
Thích Ánh: “...” Cô thật sự bị dọa đến run rẩy, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quý Nhượng, phát hiện anh đang chống cằm mỉm cười không nói nhìn cô, rõ ràng là muốn cô tự giải quyết chuyện này.
Thế là cô gái nhỏ chỉ đành quay đầu nhìn ba chàng trai có ánh mắt sáng rực kia, cô nhoẻn môi cười, nhẹ giọng nói: “Chào các cậu, tôi...tôi là Thích Ánh.”
“Chị dâu đẹp quá!”
“Chị dâu đáng yêu ghê!”
“Chị dâu...” Nam sinh cuối cùng nói lắp, dừng chút, cậu gãi đầu: “Chị dâu thành niên chưa nhỉ? Trông nhỏ quá.”
Quý Nhượng dưới chân bàn đá chân cậu một cái: “Ông đây sẽ ra tay với trẻ vị thành niên sao?”
“Phải phải, đại ca chính trực như thế, chắc chắn chỉ ra tay với người thành niên!”
Thích Ánh: “...”
Quý Nhượng: “...”
Người nói là nam sinh để tóc húi cua, mày rậm mắt to, ngũ quan rất lập thể nhìn trông đặc biệt có tinh thần gọi là Tống Khinh Niên, cậu bị Quý Nhượng đá một phát xong liền rất thành thật, hưng phấn nhìn Thích Ánh: “Chị dâu muốn ăn gì? Bọn em dùng quỹ phòng mời khách!”
Thích Ánh nói: “Tôi sao cũng được cả.”
Tống Khinh Niên: “Chị dâu thật sự quá dễ nuôi!”
Thích Ánh: “...”
Đám người này bắt được cơ hội liền khen cô sao?
Bọn họ ngồi trên quần bar bàn bạc một chút, thường ngày họ da dày thịt béo ăn đồ chỉ nói hương vị không nói chất lượng, nhưng bây giờ dẫn theo Thích Ánh không thể tùy tiện chọn bừa được, tìm nửa ngày liền chọn nhà hàng buffet cao cấp.
Mọi người tập luyện nửa ngày đói đến không chịu được, buffet là ngon nhất! Ăn thế nào cũng được! Bao no! Sau khi quyết định liền hi hi ha ha đứng ngoài trường gọi xe.
Ba bạn cùng phòng của Quý Nhượng giống như khỉ vậy.
Lúc ở trong trường còn phải theo quy củ, vừa ra khỏi trường lập tức bay nhảy thoải mái.
Có lẽ ba người này cũng nghịch như Khuất Đại Tráng vậy.
Quý Nhượng nắm tay cô đi đằng sau, cả mặt cạn lời: “Bọn họ rất ồn ào.”
“Không ồn.” Thích Ánh cười rất ngọt ngào, “Có bọn họ, anh sẽ rất vui vẻ.”
Cô nói đúng.
Ba người đối diện hoạt bát như thế, muốn không vui cũng khó.
Lúc đợi xe trên vỉa hè, đối diện có một nam sinh cầm túi từ bên đường đi qua.
Ba nam sinh đang ồn ào bỗng im bặng, Tống Khinh Niên còn hừ lạnh một tiếng.
Nam sinh kia nhìn thấy bọn họ cũng ngây người, sắc mặt hai bên đều không vui.
Cậu ta nhìn bọn họ một cái, bỗng nhìn thấy Thích Ánh nắm tay Quý Nhượng, đôi mắt mở to, sắc mặt còn khó coi hơn.
Cậu ta không đi trên vỉa hè, trực tiếp đi từ lối đi bên cạnh, vội vã rời đi.
Thích Ánh tò mò nhìn cậu ta vài cái, Tống Khinh Niên ở đằng sau nở mặt nở mày: “Lão đại, anh nhìn thấy sắc mặt của thằng nhóc kia chưa? Chị dâu đẹp như thế, tức chết nó rồi!”
Quý Nhượng lạnh nhạt quét mắt nhìn cậu: “Ấu trĩ.”
Tống Khinh Niên: “!!!”
Thích Ánh nghe thấy chuyện liên quan đến mình, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tống Khinh Liên lập tức phẫn nộ nói: “Chị dâu chị biết không, kẻ này! Thật sự là! Bại hoại của trường cảnh sát!”
Hai người đằng sau cùng chung kẻ thù: “Đúng vậy! Bại hoại của trường cảnh sát!”
Quý Nhượng: “...”
Tống Khinh Niên phẫn nộ đem chuyện này kể ra: “Khi đó cậu ta chung phòng với bọn này, vốn là sống chung cũng rất tốt, kết quả cậu ta tay tiện, nhất định phải chạm vào lọ ngôi sao của lão đại! Lão đại tuy tính tình không tốt nhưng hai lần đều rất khách khí nói với cậu ta vật này là do chị tặng, không thể đụng.
Kết quả hôm nọ tan học, cậu ta lại ngồi gỡ ngôi sao ra, nhìn thấy trên đó có chữ còn nói chị tặng quà quê mùa như thế, ai nhịn được chứ?! Sau